Gán ghép hai người không thích nhau thành một đôi.
Vốn dĩ nhà cũ của nhà họ Cố rất rộng, tam tiến viện, sau vài lần phân chia còn lại ba gian phòng của tứ hợp viện.
Trong tương lai viện này sẽ thuộc về Lâm Bạch Thanh, mà đúng lúc Cố Vệ Quốc ở đằng sau viện này. Sau này hai hộ gia đình sẽ thông thành một khu tập thể, nhưng đó không là gì cả. Trong tương lai, Lâm Bạch Thanh sẽ dần dần mua hết nửa ngõ Nam Chi để làm Linh Lan Đường.
Thời kì đỉnh cao của Linh Lan Đường có bốn tứ hợp viện cỡ lớn, mỗi một gian phòng trong viện đều có giường ngủ, những người ở đây đến từ khắp nơi trên thế giới, những người giàu có nhất.
Doanh thu hàng ngày của Linh Lan Đường là một con số ngất ngưởng mà những người giàu cũng phải khiếp sợ khi nhìn thấy.
…
Thật ra ông Ba ở Đông Hải đã muốn mua nhà từ lâu, nhưng ông ấy không quen, hễ trở về đều thích ở nhà cũ.
Ngoài đưa con gái nhỏ: Cố Quyên ra thì còn có con dâu đưa cháu trai lớn đến.
Bây giờ cháu trai không ở đây, ông ấy cũng không vào viện, phơi nắng dưới mái hiên.
Mặc dù quần rất dày không nhìn rõ, nhưng cổ chân trái của ông ấy to gấp đôi so cổ chân phải, trông phù nề, tĩnh mạch màu xanh sáng, vì có thể vừa với chân bị phù nên giày của chân trái lớn hơn chân phải hai số.
Từ nhỏ Lâm Bạch Thanh đã đi theo Cố Minh, nhà họ Cố ít con gái nên ông Ba coi cô như cháu gái trong nhà.
Ông ấy duỗi tay ra, dùng bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy tay cô lắc lắc: “Viện này về sau đều sẽ thuộc về cháu, thoải mái ở, cháu không cần phải chuyển đi, nghe nói chỗ trọ của cháu không tốt lắm.”
Chuyển ra ngoài là vì cô không muốn bị gia đình họ Cố cười nhạo cô không có chỗ ở, đương nhiên ông sẽ đau lòng, nhưng Lâm Bạch Thanh không thích bị bàn tán sau lưng. Cô nói: “Chỗ trọ của cháu tốt lắm, vô cùng náo nhiệt.”
“Dược đường đóng cửa mấy tháng, bệnh nhân sẽ lo lắng chứ?” Ông Ba nói.
Lâm Bạch Thanh nói: “Cũng phải.”
Ông Ba ngẩng đầu nhìn: “Sao không ai cho Bạch Thanh uống gì cả?”
Thím ba Thái bưng một khay đồ uống đi ra: “Nước trái cây, coca, sprite, Tiểu Lâm muốn uống gì tự chọn nhé.”
Ông Ba sờ chân: “Gần đây lại đau lên, tây y nói xương ông có gai dài, rất đau.”
Kiếp trước Lâm Bạch Thanh không chẩn đoán kỹ cho chân của ông ấy nên cho rằng vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nhưng giờ nhìn lại mới thấy đây chỉ là vấn đề rất nhỏ.
Cô lấy cái ghế khác, đặt chân của ông Ba lên, bởi vì quần của ông Ba rộng, không cần cởi mà có thể trực tiếp cuộn lên đến đùi là thấy được, chân của ông sưng lên và trong suốt.
Mạch m.á.u gân xanh như cuộn trào trong nước.
Gõ vào khớp gối, ông Ba rít lên: “Đau, đau!”
Tay Lâm Bạch Thanh tiếp tục hướng lên trên, một đường đến bắp đùi, hỏi: “Ở đây có đau không ạ?”
Ông Ba gật đầu, mồ hôi từ da đầu đến chóp mũi không ngừng chảy, đau vô cùng.
Cuối cùng Cố Quyên thấy Lâm Bạch Thanh cũng chẩn đoán xong, vội vàng bê nước đến cho cô rửa tay: “Cháu thấy vấn đề có nghiêm trọng không?”
Ông Ba cũng nói: “Cháu còn nhỏ, có thể xử lý thì xử lý, không thì ông cũng không trách cháu.”
Là ông ấy thương cô, sợ y thuật của cô chưa đủ, đang chỉ cho cô từng bước nhưng thím ba Thái lập tức nói: “Lâm Bạch Thanh, cha của thím là bị gai xương, được chữa trị bằng tây y, cháu phải suy nghĩ một chút, tuổi còn trẻ, muốn chữa trị cho cha của thím, thím cũng sẽ không bỏ qua chuyện này.”
Ồ, kiếp trước cũng đe dọa cô như vậy.
Lâm Bạch Thanh nhướng mày: “Cháu nhớ rằng thím ba Thái là tốt nghiệp Học viện Nông Công Binh, hiện giờ đang làm việc ở đâu rồi?”
“Thím ấy à, thì đang làm việc ở Bệnh viện Nhân dân Nội Mông.” Thím ba Thái lờ mờ nói.
Lâm Bạch Thanh nói: “À, thì ra là Bệnh viện Nhân dân Nội Mông, thất lễ rồi.”
Thím ba Thẩm ngập ngừng, bởi vì bác sĩ Nội Mông là tên gọi của bác sĩ thú y, cũng là tên gọi của lang băm.
Cố Quyên lại cười haha, tranh thủ chế nhạo: “Ban đầu thím ba là bác sĩ Nội Mông nhưng vì không qua bài kiểm tra kiến thức nên bị cho nghỉ việc.” Bây giờ ngay cả làm bác sĩ Nội Mông cũng chưa chắc đã làm được!
Ông Ba không nhịn được mà nở nụ cười, thím ba Thái vô cùng xấu hổ.
Lâm Bạch Thanh nhịn cười nói: “Ông Ba, lát nữa sẽ rất đau, ông chịu đựng một chút nhé, một lần thôi có thể xử lý toàn bộ gốc rễ.”
Ông Ba ngạc nhiên: “Gai xương đấy, cháu có thể làm gì, làm thế nào có thể bỏ nó đi được.”