Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Quần áo Lâm Bạch Thanh không thích nhất chính là ở trên có chuỗi hạt ngọc, hơn nữa đám nhóc nhà họ Cố hoàn toàn không phải là vì nhan sắc mới từ chối cô, lý tưởng của người ta đều là ra nước ngoài, đi ra thế giới lớn, sẽ không vì cô mặc quần áo đẹp mà thay đổi khái niệm kết hôn với cô.

Nhưng em gái là có lòng tốt, Lâm Bạch Thanh cũng chỉ có một người thân này thôi, trước giờ vẫn luôn thích dỗ cô ấy, lập tức cười gật đầu: “Được.”

Hôm nay Chiêu Đệ làm ca đêm, lúc này nên đi làm rồi, đã ra ngoài lại quay đầu nói: “Chị, chị nói Cố Vệ Quốc đó cũng thật kỳ lạ, không phải nói đã giải ngũ rồi sao, anh ta sẽ không có ý gì với chị chứ, nếu không sắp đến giỗ trăm ngày rồi, sao cũng không thấy đến tìm chúng ta nói chuyện, tâm sự?”

Lâm Bạch Thanh bật cười, đẩy em gái đi: “Em mau đi làm đi, nếu không sẽ trễ đó.”

Phải nói mặc dù Cố Vệ Quốc bị tạm giam rồi, nhưng chuyện này ở ngõ Nam Chi không hề được lan truyền,

Điều này cũng là có nguyên nhân, bởi vì đang làn sóng cắt giảm quân bị, quân nhân giải ngũ rồi lại không có công việc vô cùng nhiều, đã ra ngoài xã hội bọn họ cũng phải sinh hoạt, phải ăn cơm, Chính phủ cũng rất đau đầu không biết nên giải quyết vấn đề khó của bọn họ như thế nào, mà nếu bọn họ phạm chút sai lầm nhỏ, xử phạt của công an cũng rất nhẹ.

Đương nhiên chuyện này Lâm Bạch Thanh không quan tâm nữa, cô đã báo cáo manh mối có tác dụng, đã lập công, chỉ cần đợi đến tháng sau là có thể lãnh được năm trăm đồng Cục Công an gửi qua bưu điện cho cô rồi.

Trong nháy mắt, đã đến ngày trước giỗ trăm ngày rồi.

Hôm nay vừa sáng, Lâm Bạch Thanh vừa đến Linh Đan Đường, có một bà cô búi tóc lại lấy bước chân để đo dạc.

Cô không quấy rầy đối phương, đứng từ xa nhìn, thấy bà cô này sau khi sờ cánh cửa xong lại lấy bước chân đo đạc cả sân vườn lớn, vừa đo, trong miệng vừa không giấu được nụ cười: “y ya, miếng đất này lớn thật đấy!”

Lâm Bạch Thanh cười lạnh một tiếng, tiến vào sân sau, vừa vào cửa, người phụ nữ này cũng vào theo, hỏi thẳng: “Ai là Lâm Bạch Thanh, có ở đây không?”

Bác sĩ Lưu ở trong sân sau, hỏi: “Cô là muốn khám bệnh hay là mua thuốc?”

Bà cô búi tóc kén chọn đánh giá từ trên xuống dưới: “Thì ra bà là Lâm Bạch Thanh, chẳng trách…”

Bác sĩ Lưu cảm thấy không ổn lắm, trao đổi ánh mắt với Lâm Bạch Thanh: “Chị gái, bây giờ chúng tôi không nhận khám.”

“Xách hòm thuốc đi theo tôi, ông già nhà tôi bị bệnh rồi, chỉ đích danh muốn Lâm Bạch Thanh.” Bà cô búi tóc tự nói.

Bác sĩ Lưu nói: “Cô không nghe thấy sao, dược đường ngừng khám rồi, chúng tôi không nhận khám.”

Vốn dĩ bà cô búi tóc đã đi ra ngoài rồi lại quay về lại, cất cao giọng nói: “Lâm Bạch Thanh, tôi chính là người nhà họ Cố, Linh Đan Đường này là của nhà chúng tôi, cô dám không khám bệnh cho người nhà họ Cố?”

Lâm Bạch Thanh cũng không nhiều lời, phía trước đường có điện thoại, cô nói: “Bác sĩ Lưu, làm loạn dược đường rồi, báo cảnh sát.”

Làm loạn dược đường còn muốn báo cảnh sát, chắc chắn sẽ bị bắt mà nhỉ.

May mà lúc này bên ngoài có người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi la lớn: “Bạch Thanh, đừng báo cảnh sát, hiểu lầm hiểu lầm.”

Lâm Bạch Thanh vừa nhìn, người đến cũng là người nhà họ Cố, là con gái nhỏ của ông Ba nhà họ Cố: Cố Quyên.

Thật ra lúc nãy người phụ nữ này cô cũng quen biết, là nàng dâu thứ ba của ông Ba, họ Thái.

Bọn họ đều là sinh sống ở Thủ Đô, bọn họ đến là bởi vì ông Ba đã quay về rồi.

Lâm Bạch Thanh cố ý hỏi: “Cô Tiểu Quyên, người phụ nữ này là ai vậy?”

Cố Quyên trợn trắng mắt: “Nhà chú Ba cháu đó, cháu nên gọi thím Ba, cô không muốn dẫn theo nhưng chị ta cứng rắn đi theo đến đây đó.”

Trong lòng Lâm Bạch Thanh nói nghe giọng điệu đó, còn tưởng là Linh Đan Đường chính là cô ta mở nữa chứ.

Cố Quyên nói với chị dâu ba của cô ấy trước: “Chị dâu ba, giới thiệu một chút, Lâm Bạch Thanh, đừng nhìn cô ấy trẻ mà xem thường cổ, thứ cổ phải gánh chính là gia nghiệp nhà lớn của nhà họ Cố chúng ta đó, nếu là trước giải phóng, cô ấy chính là dòng họ dâu nhà họ Cố chúng ta đó, cô ấy còn là bà chủ lớn của Linh Đan Đường, cổ đại phải gọi một tiếng tiên sinh, tiên sinh khám bệnh là phải mời đó. Ba chúng ta đã bệnh, tôi nói tôi đến mời tiên sinh, chị cứ muốn tự mình đến, người này nếu chị không mời được, cha tôi cứ bệnh thế luôn à?”

Khi cô ấy trẻ tuổi là sinh sống ở thành phố Đông Hải, nhìn Lâm Bạch Thanh lớn lên từ nhỏ, đối xử với cô như cháu gái.

Cô ấy là cô chiêu, cha mẹ chiều chuộng, miệng lưỡi cũng lanh lợi, độc địa với người đều có chiêu trò, vài câu nói đã nói đến nỗi chị dâu ba không còn chút mặt mũi nào.

Khoác tay Lâm Bạch Thanh, cô ấy nói: “Ông Ba cháu chân đau lâu rồi, cháu tới giúp giảm đau chút đi.”

Hôm nay kiếp trước Lâm Bạch Thanh cũng đã khám bệnh cho ông Ba nhưng bởi vì vị chị dâu ba Thái đó quấy rầy, cô không khám kỹ, mà ông Ba cũng bị một đám con cháu chẳng ra gì chọc giận vô cùng, vừa về đến Thủ Đô đã qua đời rồi.

Xách hòm thuốc lên, lần này Lâm Bạch Thanh phải giữ lại mạng của ông Ba.

Advertisement
';
Advertisement