Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Đàn anh muốn yêu đương với em gái của cô, Lâm Bạch Thanh cũng không phản đối. Nhưng anh ấy thật sự muốn thảo luận chuyện của Tiểu Thanh, muốn xác minh mối quan hệ thì phải công khai nói chuyện. Nếu không muốn ở bên nhau, anh ấy cũng nên từ chối dứt khoát với Tiểu Thanh.

Nhưng không được trêu chọc ám muội mập mờ với em gái cô.

Nếu không cho dù anh ấy có là đàn anh, Bạch Thanh cũng sẽ cạch mặt với anh ấy.

“Nếu anh muốn yêu đương với Tiểu Thanh, phải yêu đương cho đàng hoàng. Nhưng nếu không muốn yêu đương, anh phải nói rõ ràng với em ấy, từ chối em ấy càng sớm càng tốt. Đừng có cứ suốt ngày tiếp cận chơi đùa với em ấy, em ấy tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ cần đùa giỡn một chút sẽ nảy sinh tình cảm với anh, anh hiểu không?” Nói xong, không chờ Mục Thành Dương giải thích, Lâm Bạch Thanh đã ra khỏi dược đường.

Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều dược đường không có bệnh nhân. Quốc Khánh vừa qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, Cố Bồi đi diễn tập hải quân cũng sắp về, mà quần áo của anh đa số là quần áo mùa hè, đến đồ ngủ bằng bông cũng không có.

Lâm Bạch Thanh đã hẹn với Tiểu Thanh muốn mua một số quần áo vào đầu mùa đông cho mình, Tiểu Thanh và cả Cố Bồi.

Hơn nữa kể từ khi Lâm Bạch Thanh châm cứu để giảm cảm giác thèm ăn vào mùa hè giúp Tiểu Thanh, cô ấy đã giảm mười mấy cân trong mấy tháng. Mặc dù cô ấy chưa gầy nhưng dáng người gợi cảm, lung linh tinh xảo, nhìn đã rất đẹp rồi.

Khi vóc dáng các cô gái trở nên đẹp hơn đều thích mua quần áo.

Vừa hay tiền mừng tuổi Liễu Liên Chi cho Lâm Bạch Thanh còn chưa xài đến. Hôm nay đã thỏa thuận xong với Tiểu Thanh, không để cô ấy trả tiền, sẽ dùng tiền mừng tuổi của bà ngoại cho, hai chị em vui vẻ đi dạo và mua quần áo.

Lâm Bạch Thanh chờ ở cổng của bệnh viện quân y, một lúc sau thì em gái đi ra.

“Chị, chị tan làm sớm thế, ai trông dược đường?” Tiểu Thanh nói, đút cho Lâm Bạch Thanh một thanh que cay.

Lâm Bạch Thanh nói: “Là Mục Thành Dương, còn có thể có ai?”

Tiểu Thanh lại đưa một thanh que cay khác, cười nói: “Chị, chị xem đàn anh Mục là người tốt nhất đối với chúng ta, ở dược đường cũng xem như là chịu thương chịu khó, chị có bản lĩnh gì nhất định phải truyền thụ hết cho anh ấy.”

Lâm Bạch Thanh kiên nhẫn nói: “Tiểu Thanh, sớm muộn gì Mục Thành Dương cũng sẽ ra ngoài làm việc một mình. Sau này chúng ta sẽ là đối thủ của nhau, có bao giờ em thấy chủ của dược đường dạy tất cả mười tám kỹ năng cho đối thủ của mình chưa?”

Tiểu Thanh còn quá nhỏ và rất ngây thơ, lại đút cho chị mình một thanh que cay, nói: “Chị, đàn anh Mục sẽ không đối đầu với chị đâu.” Lại nói: “Còn lại hai thanh que cay cuối cùng, hai ta mỗi người một que.”

Đầu năm nay trên thị trường vừa mới có thanh cay, Lâm Bạch Thanh không thích ăn nhưng Tiểu Thanh lại rất thích.

Kiếp trước tương lai sẽ đến Thâm Hải làm thuê, còn bắt đầu làm ở một nhà máy thanh cay, làm thanh cay mùi vị rất ngon, mỗi lần đều bán rất chạy.

Nhưng sau đó đối thủ cạnh tranh tìm những người trên đường tới cửa kiếm chuyện mỗi ngày. Bọn họ quấy nhiễu nhà máy sản xuất thanh cay đang kinh doanh phát đạt khiến cho nó thất bại. Sau đó Tiểu Thanh quay trở lại Linh Đan Đường, làm việc trong phòng kho.

Ở kiếp trước, trong trí nhớ của Lâm Bạch Thanh, Tiểu Thanh cũng từng thích Mục Thành Dương.

Nhưng sau khi Mục Thành Dương rời khỏi Linh Đan Đường thì quay trở lại Bảo Tế Đường, sau đó lại đi khám bệnh vào buổi tối, không rõ tung tích. Tất nhiên tình cảm của Tiểu Thanh cũng kết thúc như không có vấn đề gì đối với anh ấy.

Hôm nay, mọi người đang nói đến chuyện của Trương Tử Cường, Lâm Bạch Thanh mơ hồ suy đoán không chừng Mục Thành Dương bị Trương Tử Cường hoặc là thuộc hạ của anh ta lừa đi khám bệnh, sau đó bị diệt khẩu.

Cho nên lúc nãy ở dược đường, Lâm Bạch Thanh mới ra sức căn dặn Mục Thành Dương đừng có vì ham tiền mà đi khám bệnh vào ban đêm. Nhưng chỉ bằng một vài lời căn dặn là có thể tránh được những gì đã xảy ra ở kiếp trước sao?

Nếu không thì phải làm thế nào?

Lâm Bạch Thanh thấy mình phải tìm thời gian thích hợp để nói chuyện đàng hoàng với đàn anh. Nếu thật sự không nói được thì sẽ nói cho anh ấy biết việc mình sống lại, để anh ấy cảnh giác tránh lại giống như kiếp trước, một bác sĩ trung y tương lai đầy hứa hẹn lại mất tích không rõ như thế.

Đột nhiên, Tiểu Thanh kéo tay cô: “Chị ơi, wow, Lady’s House, quần áo ở đây thật đẹp.” Lâm Bạch Thanh nhìn lên, quả nhiên có một cửa hàng tên là Lady’s House, quần áo cực kỳ thời trang, mang phong cách phương tây.

Trong ấn tượng của cô, thương hiệu quần áo nữ tên là Lady’s House này đã bắt đầu tuyên truyền từ năm nay, rất được các cô gái trẻ yêu thích. Những cô gái giống như Tiểu Thanh vậy, nhìn thấy nó sẽ không có sức chống cự nào cả.

Nhưng Lâm Bạch Thanh thì không như vậy, cô đã không còn yêu thích đến Lady’s House nữa rồi.

Nhìn thấy MONTAGUT ở đối diện, nhãn hiệu này được người lớn tuổi yêu thích, hơn nữa cũng khá phù hợp với thẩm mỹ của cô. Cô để Tiểu Thanh đi Lady’s House, còn mình thì vào MONTAGUT.

Trong cửa hàng của MONTAGUT có một nhân viên bán hàng tiếp cô chọn quần áo, còn một người khác thì ở cửa ra vào mời chào khách hàng. Đây cũng không phải là việc gì hiếm lạ, chỉ là người bình thường thôi. Nhưng người phụ nữ trong quầy lại khiến cho Lâm Bạch Thanh chú ý.

Advertisement
';
Advertisement