Bác sĩ Trương đến khám bệnh cũng nói: “Bảo Tế Đường đều có người trong hai giới hắc bạch, với lại nó vẫn luôn đứng đầu Quảng Châu. Nếu có chính sách tốt theo lý thì nên để người ta chiếm giữ. Nếu chúng ta chiếm giữ, Bảo Tế Đường công khai không dám nói gì chúng ta, nhưng không chừng sẽ ngáng chân chúng ta ở sau lưng đó?”
Mục Thành Dương đồng ý với yêu cầu của Lâm Bạch Thanh, vừa mới chi ra một khoản tiền khổng lồ để mua một chiếc máy khử trùng áp suất cao từ nhà máy thiết bị y tế Thượng Hải. Từ nay về sau không cần mỗi ngày phải nhìn chằm chằm lò nấu châm, khử trùng kim châm nữa.
Anh ấy đang xem hướng dẫn lắp đặt máy khử trùng áp suất cao, tiếp nối câu chuyện nói: “Đây là ý gì, anh nói Bảo Tế Đường muốn tìm người bắt nạt chúng ta trên đường? Đúng là trò cười mà, cứ để bọn họ tới, để tôi xem ai dám bắt nạt chúng ta.”
Ông chủ Lục có người hai bên hắc bạch đạo, quan hệ ở Thủ Đô cũng rất vững vàng.
Nhưng ông ta không dám động đến Linh Đan Đường bởi vì ở phía sau Linh Đan Đường ông cụ sư tử Sở Xuân Đình đang ngồi không kìa.
Nói đến người đi đường, tâm tư của bác sĩ Trương chuyển hướng, lại muốn bát quái tám chuyện: “Đúng rồi, mọi người có biết gì không, Trương Tử Cường về rồi.”
Bác sĩ Lưu hơi bối rối: “Trương Tử Cường là ai?”
Bác sĩ Trương nói: “Hôm qua bệnh viện tỉnh tiếp nhận ba ca cấp cứu. Một ca là chặt cổ tay, hai ca chặt ngón tay. Bà nói Trương Tử Cường là ai?” Trương Tử Cường giống Sở Xuân Đình nhau, cũng là kẻ xấu.
Nhưng điểm khác biệt là Sở Xuân Đình đứng giữa hai đạo, mặc dù thế lực khổng lồ nhưng ông ta không phạm pháp cũng không phạm tội, hơn nữa còn là khách quý của chính phủ.
Trương Tử Cường lại là một tên tội phạm vô cùng hung ác, tàn bạo, là nhân vật khiến cho chính phủ lẫn cảnh sát ở ba nơi ở hai bên eo biển phải đau đầu.
Việc này Mục Thành Dương cũng biết, anh ấy nói: “Nghe nói Trương Tử Cường đang tìm kiếm kẻ đã lấy trộm đồng hồ của anh ta khắp nơi, điên cuồng trả thù. Với lại tôi nghe người ta nói là một chiếc đồng hồ lớn nhất có giá mấy trăm đồng, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được.”
Mục Thành Dương nói: “Ai dám lấy chiếc đồng hồ mấy trăm đồng chắc cũng phải là một nhân vật có tiếng trong giới, đen ăn đen, chặt c.h.é.m lẫn nhau cùng với Trương Tử Cường. Gần đây, ngày ngày trong các hộp đêm đều có người đứt tay đứt chân mỗi đêm.”
Bây giờ người thành thị được chia thành hai nhóm, những người bình thường làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, sống những ngày bình thường. Nhưng vào lúc nửa đêm canh ba, những tên côn đồ xuất hiện, các băng nhóm sống mái với nhau, đánh đánh g.i.ế.c giết. Để tìm ra chiếc đồng hồ, nghe nói Trương Tử Cường gần như chặt c.h.é.m tất cả các đại ca khác trong giới.
Lâm Bạch Thanh nhớ đến điều gì đó, xen vào nói: “Đàn anh, những ngày này đừng có nhận những cuộc gọi qua điện thoại đến tận nơi cấp cứu vào ban đêm, cho dù tiền khám bệnh có cao đến đâu anh cũng đừng nhận.”
Bác sĩ Trương cũng nói: “Những tên côn đồ đó bị thương, bọn chúng không dám mời đến bác sĩ bệnh viện. Bọn chúng sẽ đến mời bác sĩ từ những phòng khám như chúng ta, trị bệnh thì thôi đi, nhưng mà lỡ như trên đường trị bệnh xong lại bị diệt khẩu, chúng ta thật là oan uổng mà.”
“Không thể nào, dù sao cũng là xã hội pháp trị, ai dám g.i.ế.c người diệt khẩu chứ?” Mục Thành Dương cười nói.
Bác sĩ Trương nói: “Nếu Trương Tử Cường kiếm cậu khám bệnh, cậu nói anh ta có thể sẽ g.i.ế.c cậu diệt khẩu hay không?” Mục Thành Dương cẩn thận suy nghĩ lại, đúng là cũng có thể.
Anh ấy quay đầu lại dạy dỗ Lâm Bạch Thanh: “Bởi vì em có võ công nên lá gan cũng lớn nhất, đặc biệt là khi nghe đến phụ nữ mang thai hoặc là người già và trẻ em, thì sẽ không cần suy nghĩ liền đến tại nhà khám bệnh. Sau này phải chú ý một chút, cẩn thận bị mấy kẻ ngoài vòng pháp luật đó lừa ra ngoài đó. Võ công của em có cao đến đâu cũng không thắng được d.a.o mác, em hiểu chứ?”
Lâm Bạch Thanh còn đang muốn dặn dò đàn anh, sao lại bị đàn anh dạy dỗ ngược lại rồi?
Cô nói: “Anh hãy tự lo cho bản thân mình đi. Nếu có người nói tiền khám bệnh một lần hai trăm, ba trăm đồng, mà nhìn là biết bệnh nhẹ, anh thử nghĩ xem anh có bị mắc lừa không?”
Thật ra nếu nghe nói chỉ là trị bệnh nhẹ là có thể thu được mấy trăm đồng tiền khám, nói không chừng Mục Thành Dương sẽ đi thật.
Nhưng mọi người cùng trò chuyện một lát, cũng nhận ra được mối nguy hiểm có thể ẩn ở phía sau nên tất nhiên anh ấy không đi.
“Không cần phải nói, cảm thấy mạng mình quá dài cho nên muốn đi vào chỗ c.h.ế.t sao?” Anh ấy vừa điều chỉnh máy khử trùng áp suất cao, vừa đưa tay ra.
Lâm Bạch Thanh đưa Mã Hàm Thiết châm đưa anh ấy trước, nhướng mày hỏi: “Đàn anh, anh có thấy gần đây anh gần gũi với Tiểu Thanh nhà em quá không?”
Mục Thành Dương giật mình giống như bị điện giật: “Có sao?”
Lâm Bạch Thanh cũng không bị mù, đã nhìn ra anh ấy và Tiểu Thanh đang ở trong thời kỳ mập mờ.