Thẩm Khánh Hà sợ bà cụ rút cổ phần, sợ bà không công nhận mình cho nên càng ngày càng ra sức làm việc.
Nhưng bà liều mạng đến như thế đã cho Mã Bảo Trung cơ hội, liên tục hạ độc làm hại sức khỏe bà, bà sẽ qua đời sớm.
Về mặt khác Lâm Bạch Thanh không rõ mọi chuyện, không tiện đánh giá.
Nhưng Liễu Liên Chi không vừa mắt Mã Bảo Trung là đúng, người đã hạ độc vợ mình nhiều năm như vậy sao có thể là người tốt?
Cô còn muốn nói thêm, có người gõ cửa, chính là Mã Bảo Trung.
Bước vào cửa, ông ta nói: “Thần sắc Khánh Hà tốt lên khá nhiều.”
Thẩm Khánh Hà nói: “Chồng, bác sĩ nhỏ này rất giỏi, cô ấy châm cứu xong em rất thoải mái.”
Mã Bảo Trung nói: “Châm cứu thêm vài lần nữa chắc là có thể khỏi hẳn. Bác sĩ nhỏ, cô đúng là thần y.”
Lâm Bạch Thanh nửa đùa nửa thật, nói: “Người ta nói ba niềm vui của người trung niên là lên chức, phát tài và vợ c.h.ế.t nhưng chắc chú Mã sẽ không mong vợ mình c.h.ế.t mà mong rằng vợ mình khỏe mạnh nhỉ?”
Mã Bảo Trung có hơi mất tự nhiên cười: “Bác sĩ Tiểu Lâm nói đùa làm tôi thấy hơi sợ. Trước khi kết hôn, tôi đã thề muốn sống c.h.ế.t theo Khánh Hà. Bà ấy mà chết, tôi sẽ c.h.ế.t theo.”
Một cô gái bình thường nghe xong lời nói buồn nôn này chỉ cảm thấy vô lý, buồn cười.
Nhưng chắc Thẩm Khánh Hà có phần mù quáng trong tình yêu, bà lại có thể cảm động nói: “Chồng thật là tốt.”
Nhìn đôi vợ chồng ân ái này, Lâm Bạch Thanh hiểu vì sao Liễu Liên Chi lại không vừa mắt Thẩm Khánh Hà.
Phụ nữ có thể không quá giỏi, không nổi bật nhưng không thể không có não!
Dược đường đã được trang trí xong nhưng cần phải vệ sinh lại lần nữa mới có thể khai trương.
Vốn dĩ Lâm Bạch Thanh định vệ sinh trong nửa tháng, dọn dẹp đồ đạc, nhưng hôm nay vừa mới về Linh Đan Đường thấy tất cả mọi người đều đang ra vào dược đường. Người thì đang lau cửa sổ, người thì bê đồ đạc, bận rộn mà vô cùng vui vẻ.
Mà người duy nhất cô biết là thư ký giám đốc Sở văn hóa đang chỉ đạo mọi người làm việc.
Thấy Mục Thành Dương cũng đang bận rộn, cô nhỏ giọng hỏi: “Những người này từ đâu đến vậy?”
Mục Thành Dương ra hiệu cho Lâm Bạch Thanh vào hiệu thuốc, đưa điện thoại đưa cho cô, Lâm Bạch Thanh mới bật lên, trong điện thoại vang lên một giọng già nua quê mùa, trong giọng nói còn có chút giả vờ hiền lành: “Alo, là Thanh Thanh phải không?”
Là Sở Xuân Đình, đương nhiên chỉ có ông ta mới có thể điều động công chức chính phủ đến làm trâu làm ngựa cho cô.
“Hôm nay những người đến dược đường là người của Sở Văn hóa, đi để đóng góp xây dựng cho sự nghiệp trung y vĩ đại của chúng ta, những việc họ làm cô hài lòng chứ?” Sở Xuân Đình lại hỏi.
Lâm Bạch Thanh nhìn những người đang bận rộn không ngơi tay, kiên trì nói: “Họ làm rất tốt.”
Bảo một nhóm nhân viên nhà nước thuộc tỉnh đến giúp đỡ một phòng khám bệnh nhỏ làm việc lặt vặt, dọn vệ sinh, do Sở Xuân Đình nhờ được, lại còn đóng góp xây dựng cho sự nghiệp trung y vĩ đại, sao mặt mũi cô lớn thế được?
Ông ta còn nói: “Thanh Thanh, tôi đã nghe nói một tin tức về Liễu Liên Chi, cô có muốn nghe không?”
Mối quan hệ của ông cụ xấu xa này nhiều không kể siết, tùy tiện nghe ngóng là biết gần đây Lâm Bạch Thanh đang làm gì rồi.
Đương nhiên ông ta biết cô muốn xin dây chuyền sản xuất chế biến thuốc trung y pha sẵn của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, cũng biết Liễu Liên Chi bày tỏ thái độ phản đối việc này. Mà ông ta: với tư cách là đối thủ một mất một còn cả đời của Liễu Liên Chi thì càng hiểu Liễu Liên Chi hơn người khác.
Lãnh đạo chính phủ sốt ruột nhưng không có biện pháp, muốn cưỡng chế Liễu Liên Chi cúi đầu, nếu không sẽ khiến bà ấy rút cổ phần. Nhưng Sở Xuân Đình hiểu Liễu Liên Chi, ông ta biết điểm mấu chốt, cũng biết làm như thế nào để giải quyết chuyện này.
Ông ta cũng muốn nịnh nọt Lâm Bạch Thanh thế nên đã vội tới bày mưu hiến kế cho cô. Tuy rằng Lâm Bạch Thanh chưa từng thấy Liễu Liên Chi, cũng không biết bà ấy, nhưng dù sao đó cũng là bà ngoại của mình, cũng là người phụ nữ sinh ra mẹ cô, m.á.u chảy trên người họ là dòng máu giống nhau.
Lâm Bạch Thanh đoán hòm hòm là vì sao mà Liễu Liên Chi phản đối chuyện dây chuyền sản xuất chế biến thuốc trung y pha sẵn. Hơn nữa cô rất không thích loại thái độ Sở Xuân Đình đối đãi với cô.
Ông ta đối xử tốt với ai nhưng không phải là tốt thật lòng mà là theo bản năng tấn công nhược điểm của đối phương, muốn bắt đối phương hàng phục, biến đối phương thành quân cờ cho mình sử dụng, vì vậy ông ta mới có thể giáo dục ra loại con trai ác độc đến nỗi muốn g.i.ế.c cha là Thanh Tập này. Hiện tại ông ta đang có ý đồ bắt cô hàng phục, nịnh nọt cô, nếu cô ngoan ngoãn ông ta nói gì nghe nấy, với dã tâm của ông ta, ông ta sẽ nhúng tay vào chuyện kinh doanh Linh Đan Đường, hơn nữa ông ta sẽ biến Linh Đan Đường trở thành Bảo Tế Đường, là phòng khám bệnh trung y chuyên phục vụ cho quyền quý. Mà nếu như vậy, lý do ban đầu mở cửa phòng khám của Cố Minh sẽ không tồn tại nữa, Linh Đan Đường cũng phải đổi thành họ Sở rồi.