Không chật hẹp hơn Linh Đan Đường ở kiếp trước, trang trí xấu, toàn bộ dược đường ngập trong mùi sơn sửa sang, mọi người cũng không coi trọng, rất lâu rồi Lâm Bạch Thanh mới mời được hai vị chuyên gia, nể mặt Cố Minh mới đến trực phòng khám.
Lúc này dược đường còn chưa được sửa sang xong đã có mấy bác sĩ già nổi danh giới trung y gọi điện tới, chủ động nói rằng muốn đến trực phòng khám.
Nhưng nhiều chuyên gia bác sĩ chủ động chấp nhận, Lâm Bạch Thanh sẽ không phải lo lắng đến chuyện thiếu bác sĩ.
Ngày hôm sau, cô vẫn bận rộn đến khi tan tầm mới đến làm châm cứu cho Thẩm Khánh Hà.
Mặc dù Mã Hàm Thiết châm không thể trị tận gốc, nhưng có thể bổ dương khí, có thể khiến sức khỏe hư hàn của Thầm Khánh Hà cảm thấy thoải mái.
Tuy rằng chưa có kết quả xét nghiệm nhưng Lâm Bạch Thanh cũng có thể nói rằng Mã Bảo Trung đang đầu độc bà ấy.
Nói chuyện phiếm trong lúc châm cứu, cô lại thử hỏi: “Bí thư Thẩm, tình cảm của bác và chồng thật tốt, cháu thấy bác thực sự tin tưởng ông ấy.”
Thẩm Khánh Hà đang xem báo cáo tài chính, cười nói: “Ông ấy là người tốt nhất tôi từng gặp trong cuộc đời này.”
Trong lòng Lâm Bạch Thanh nghĩ, bà được Liễu Liên Chi nuôi dưỡng, người tốt nhất với bà ấy lẽ ra nên là mẹ nuôi?
Cô nói: “Chắc mẹ của bác và chị gái bác đối xử với bác rất tốt.”
Thẩm Khánh Hà sửng sốt nói: “Tôi chóng mặt quá, đúng vậy, mẹ và chị gái đối xử với tôi rất tốt, làm sao mà tôi có thể quên họ được.”
Lại xúc động nói: “Họ đã cứu tôi trước nguy cơ bị ném b.o.m khi Giải phóng Đông Hải, lúc đó hai bên đang đánh nhau. Mẹ ôm lấy tôi, kéo chị tôi chạy thẳng vào thành phố, những viên đạn bay vèo vèo xung quanh, run rẩy trở lại thành phố. Trên người chúng tôi có hai mươi mấy mảnh đạn, nhưng may mắn thay mọi người đều không bị thương.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Nghe nói bà Thẩm muốn sang bờ bên kia nhưng không được.”
Khánh Hà hơi tức giận, bỏ văn kiện trong tay xuống, nói: “Cô đừng nghe người ngoài nói linh tinh.”
Còn nói: “Mẹ tôi bị lừa lên tàu nhưng bà ấy không muốn sang bên kia nên đã kéo chị tôi xuống tàu.”
“Cho nên không phải bà ấy không trốn đi được mà là chủ động ở lại.” Lâm Bạch Thanh nói.
Thẩm Khánh Hà nói: “Tuy rằng hiện tại bà ấy đã thay đổi, trở nên lạnh lùng, quái gở, chỉ tập trung vào sở thích chuyên môn của mình, không thích giao tiếp với mọi người, tính tình kỳ quặc, luôn mắng chửi người khác nhưng bà ấy là một người tốt bụng, hài hước dí dỏm. Bởi vì bà ấy là nhân viên kỹ thuật, người nhà họ Thẩm luôn muốn đưa bà ấy đi nhưng bà ấy không nỡ bỏ nhà máy, không muốn xa quê hương, dám ôm chị gái của tôi mà nhảy xuống biển bơi về bờ, cũng cứu tôi không bị đuối nước.”
Vừa nghe, Liễu Liên Chi và Sở Xuân Đình như hai thái cực.
Sở Xuân Đình muốn đi mà không được, cả nửa đời căm hận, còn mượn cớ làm phiền, trả thù Liễu Liên Chi.
Cũng bởi vì Liễu Liên Chi không muốn đi nên chủ động nhảy khỏi thuyền để bơi về.
Nhưng trớ trêu thay, Sở Xuân Đình trở thành tâm phúc của chính phủ, các lãnh đạo đều tôn trọng ông ta.
Liễu Liên Chi lại mang tiếng “cô Cả của giai cấp tư sản” suốt mười năm.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, Lâm Bạch Thanh cảm thấy nếu mình là Liễu Liên Chi thì chắc có lẽ cũng sẽ thay đổi.
Cô sẽ căm hận thói đời bất công, cũng sẽ căm hận mọi người, sẽ coi mọi người là kẻ thù.
Cô còn nói: “Bí thư Thẩm, mẹ nuôi của bác cứu bác từ Đông Hải, lại nuôi bác lớn, cho dù bề ngoài bà ấy trông nghiêm khắc với bác nhưng bà ấy sẽ luôn yêu thương bác. Có thể nói điều gì thì đừng giữ ở trong lòng, như vậy không tốt với bà ấy mà cũng không tốt với bác.”
Thẩm Khánh Hà thở dài, nói: “Tôi luôn không xứng với bà ấy. Bà ấy không thích chồng tôi, chuyện sự nghiệp bà ấy cũng cảm thấy tôi làm không tốt nên mới phát sinh thêm chuyện thuốc trung y pha sẵn. Tôi cũng nghĩ rằng bà ấy thích nên mới đề xuất lên cấp trên nhưng không ngờ rằng sau này lại không được cấp phép, lấy cổ phiếu ra uy h.i.ế.p không cho làm. Tôi muốn trao đổi cùng bà ấy một chút mà ngay cả điện thoại của tôi mà bà ấy cũng không nghe.”
Lâm Bạch Thanh hiểu, Thẩm Khánh Hà muốn lấy lòng Liễu Liên Chi.
Cho nên mới liều mạng vì sự nghiệp.
Nhưng từ chồng đến con, Liễu Liên Chi đều coi thường, giữa hai mẹ con có khoảng cách.
Liễu Liên Chi từng tràn đầy nhiệt huyết, còn một tay gây dựng nhà máy Đông Hải chứng minh bà ấy từng ôm hy vọng với thế giới, nhưng hiện tại con gái đã chết, con gái nuôi làm toàn bộ, bà ấy định cư ở thành phố cảng, người ta dứt khoát chuẩn bị rút cổ phần nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, đối với bà cụ thì rút cổ phần, đổi được một khoản tiền trợ cấp dưỡng lão, từ nay về sau an nhàn hưởng thọ, vô cùng tốt.