Tìm thấy di vật của mẹ ruột cô, Trần Hải Lượng đã gửi ngay đến phòng chính trị của bệnh viện quân y, điều này nghe thì có vẻ hơi vô lý, nhưng Lâm Bạch Thanh ngẫm nghĩ một lúc là đoán ra ngay, đây là bút tích của Sở Xuân Đình.
Chức vụ duy nhất của Sở Xuân Đình ở trong chính phủ là Cố vấn lịch sử của Sở Văn hóa, chỉ là một chức quèn, một năm có khoảng mấy trăm đồng tiền lương, trong tay không có bất cứ quyền lợi nào mang tính thực chất cả.
Nhưng một lão làng có thể làm một công đôi việc thì cái mà người đó dựa vào không phải là quyền lực mà là ông ta sẽ biết dùng quyền lực để sử dụng cho mục đích của mình.
Giống như việc ông ta muốn điều tra thân thế của Lâm Bạch Thanh nhưng ông ta đang nằm liệt giường, không phải họ hàng thân thích gì với cô, vậy thì phải điều tra thế nào mà không vi phạm pháp luật?
Ông ta sẽ tiện thể giúp Trần Hải Lượng một chút việc nhỏ, đổi lại Trần Hải Lượng sẽ làm những việc vặt thay ông ta.
Nhưng muốn điều tra thân thế của một đứa trẻ sơ sinh được sinh ra cách đây 20 năm về trước thì chỉ dựa vào người giúp việc vặt thì chưa đủ.
Ở Quân khu Hải quân chắc chắn ông ta có mối quan hệ quen biết, đúng lúc cô và Cố Bồi đang phải thẩm tra chính trị, ông ta chuyền tay một cái, chỉ cần chào hỏi lãnh đạo Quân khu một tiếng thì tất cả việc này đều sẽ được ông ta lo liệu từ trên xuống dưới.
Lâm Bạch Thanh rất dị ứng với hai tiếng mẹ ruột, nhưng nghe nói đó là di vật của bà để lại thì cô lại tò mò: “Người đàn bà đó c.h.ế.t rồi phải không, di vật mà bà ta để lại là cái gì vậy?”
Là thứ mà hôm qua Trần Hải Lượng đã tìm thấy, vì liên quan đến người thẩm tra chính trị nên đã giao di vật cho phòng chính trị.
Cho nên Cố Bồi chỉ biết là có di vật để lại chứ cũng chưa được nhìn cụ thể xem đó là thứ gì.
Anh nói tiếp: “Đúng rồi, là Sở Xuân Đình đã đánh tiếng với Tổng cục nên việc thẩm tra chính trị mới làm xong một cách nhanh chóng như thế.”
Lâm Bạch Thanh khẽ thở dài, quả nhiên ông già họ Sở này rất có hứng thú với cô, mà cô càng không quan tâm thì ông ta càng muốn thể hiện các mối quan hệ xã hội của bản thân, thế thì sao, trong mắt cô hành động đó là quá tự mãn.
Nhưng với tư cách là một nhân tài được tiến cử, Cố Bồi luôn tuân thủ từng bước một theo các chế độ của Quân khu, nhưng bên trên lại có người bật đèn xanh cho anh nên Lâm Bạch Thanh đoán chắc hẳn trong lòng anh rất khó chịu.
Liền xoa dịu: “Nước mình có thói quen làm bất cứ việc gì cũng phải dựa vào quan hệ, chú nhỏ, anh không quen ạ?”
Cố Bồi đã lờ mờ phát hiện ra một điều là khi cô người yêu bé nhỏ thấy anh không vui sẽ gọi anh bằng chú nhỏ, anh nhẹ nhàng nói: “Quen, vì nước ngoài cũng như thế.”
Vậy là nước ngoài cũng không thoát khỏi quan hệ và lễ nghĩa sao?
Mặc dù kiếp trước Lâm Bạch Thanh từng điều trị cho rất nhiều người nước ngoài, nhưng cô chưa ra nước ngoài bao giờ, cô cũng rất mong muốn được đi nước ngoài nhưng đã hai kiếp người, mỗi khi nhắc tới nước ngoài là giọng của Cố Bồi thường khó tránh khỏi chán ghét.
Thêm mấy tật xấu kỳ lạ đó của anh cũng khiến cho Lâm Bạch Thanh tò mò về những trải nghiệm trước kia của anh, nhưng tạm thời cô không hỏi nữa, nhắc đến là tâm trạng anh lại không vui.
Lúc này xe đã đến cửa Cục công an, Cố Hoài Tông: cha của Cố Vệ Quân đã đợi ở đó từ sớm.
Trông thấy Cố Bồi xuống xe liền nói: “Việc của Vệ Quốc đã kéo dài một tuần nay rồi, Tiểu Bồi chưa quen với sự chậm trễ của nước ta đâu nhỉ?”
Cố Bồi đáp lại khiến đối phương cứng họng: “Thật ra nước ngoài còn chậm hơn thế này nữa.”
Cố Vệ Quân vừa ra nước ngoài, lúc nào gọi điện về cũng khen nước ngoài tốt lắm, Cố Hoài Tông nghe kể liền háo hức, nói tiếp: “Nghe nói nước M là quốc gia vừa có an ninh xã hội tốt, dân trí lại cao, cũng là một đất nước coi trọng pháp chế, ai cũng muốn ra nước ngoài, Tiểu Bồi chú lại đi ngược trào lưu để quay về, thật không dễ dàng gì.”
Như Cố Ngao Cương, Cố Vệ Quân, vừa mới đi du học nước ngoài đã thấy nước ngoài rất công bằng, không nhờ quan hệ, nhắc đến nước mình thì trái ngược hoàn toàn, nhưng Cố Bồi lớn lên ở nước M từ nhỏ, anh nhận thấy rõ bản chất của xã hội nước M, câu nói móc của anh lại khiến Cố Hoài Tông không nói nên lời: “Cái gọi là nền văn minh đều giống nhau ít nhiều, không ai hơn ai.”
Điều này, câu nói nhắc đến nền văn minh này khiến Cố Hoài Tông không nói tiếp được nữa.
Nên nói chuyện về Cố Vệ Quốc thì hơn.