Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã 7
Đợi mãi không thấy ông cụ già tỏ thái độ gì, châm cứu xong, Mục Thành Dương bèn hỏi: “Ông nghĩ như thế nào, sừng tê giác đó ông tặng nay không tặng?”
Vì đang làm ngải cứu, chân của Sở Xuân Đình vừa ngứa vừa đau nhức, ông ta vỗ đùi nói: “Cậu đoán xem?”
Như thế thì bảo Mục Thành Dương đoán thế nào đây?
Anh ấy thử nói: “Tặng.”
Sở Xuân Đình ậm ừ một tiếng. Ông ta lại nói: “Không tặng.”
Sở Xuân Đình lại ậm ừ một tiếng, lộ ra nụ cười kỳ dị.
Điều này khiến Mục Thành Dương không tài nào đoán được, rốt cuộc ông cụ có tặng hay không, anh ấy không biết!
Kể lại hết vụ việc, Mục Thành Dương hỏi Lâm Bạch Thanh: “Rốt cuộc ý của ông ta là sao, em có biết không?”
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Em biết.”
Mục Thành Dương hết sức tò mò: “Ý gì thế?”
Lâm Bạch Thanh cười đáp: “Ông ta đang ngầm đấu đá với em ấy mà, tạm thời chúng ta cứ mặc kệ ông ta đi, gạt ông ta sang một bên mấy ngày rồi nói sau.”
Sở Xuân Đình là như thế, bản chất ông ta là người xấu nên ông ta thích những người xấu như ông ta, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cho nên ông ta mới thích Sở Thanh Tập xấu xa giống ông ta như vậy.
Lâm Bạch Thanh liệu có phải là hậu duệ của Sở Thanh Đồ hay không, việc này cần có thời gian tìm hiểu.
Nhưng vì cô cố ý thu phục ông ta mấy lần, nên lão già này mới thấy cô hơi xấu xa, gãi đúng chỗ ngứa của ông ta, đúng lúc ông ta đang nằm bất động trên giường liền đấu trí và đấu đá với cô.
Sừng tê giác giống như củ cà rốt trước mặt con lừa, ông ta muốn lấy sừng tê giác để nhử con lừa ngốc nghếch là cô giúp ông ta đẩy cối xay.
Đối với loại người này thì cứ mặc kệ ông ta là được.
Hừng hực khí thế sửa chữa lắp đặt, mỗi ngày một nhanh, trong nháy mắt gạch lát nền đã được ốp xong, tường được sơn loại sơn latex nhập khẩu, không bị mùi chút nào, tất cả bàn ghế gỗ đều được đánh bóng lại, rồi quét mấy lớp vecni lên, sau khi được đánh bóng sạch sẽ toát phong cách đơn giản, hoa văn đẹp đẽ, từ trong ra ngoài nhìn có cảm giác cổ kính và thanh tịnh.
Lâm Bạch Thanh nóng lòng muốn xem hiệu quả của việc sửa chữa lắp đặt tổng thể.
Về việc khám chữa bệnh ngoại trú, trước mắt chỉ có ba người Mục Thành Dương, cô và bác sĩ Lưu, số lượng bác sĩ không đủ.
Lâm Bạch Thanh vẫn cần mời thêm một bác sĩ chuyên khám bệnh, phải dành thời gian đi thăm hỏi những người bạn cũ của thầy, xem ai trong số họ đồng ý hạ cố đến giúp cô khám bệnh tại phòng khám một thời gian.
Cho nên cô biết rõ Sở Xuân Đình sốt ruột đến mức khó chịu, muốn đợi cô đi cầu xin ông ta, nhưng Lâm Bạch Thanh lại không thèm để ý.
Còn một việc khác nữa đó là kết hôn, đã một tuần trôi qua vẫn chưa có tin tức gì.
Lại là một ngày thứ hai và hôm nay cũng là ngày Cục Công an chính thức triệu tập Lâm Bạch Thanh lên thẩm vấn Cố Vệ Quốc.
Vụ án chỉ cần dựng lại hiện trường, hỏi vài câu là xong, lúc này cô đang đợi Cố Bồi đến đón để cùng đi.
Đứng ở chỗ rẽ của Linh Đan Đường, xa xa đã trông thấy xe của Cố Bồi đến, Lâm Bạch Thanh liền nghĩ nếu mình giục kết hôn liệu anh có tức giận không, có nghĩ gì không, nhưng nếu không giục thì cô thực sự rất sốt ruột.
Nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn chưa kịp mở miệng thì Cố Bồi đã nói: “Ngày mai em có rảnh không, đi với anh đến bệnh viện quân y một chuyến.”
Lâm Bạch Thanh tim đập thình thịch: “Có chuyện gì thế ạ?”
Bỗng Cố Bồi nghiêng đầu sang, Lâm Bạch Thanh né ra, anh không động chạm gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Lâm Bạch Thanh cho rằng anh đang tức giận nên chiều theo ý anh lại ngoan ngoãn ngồi lại.
Cố Bồi đưa tay ra thắt dây an toàn cho cô, rồi lục trong thùng đựng đồ lấy ra lọ kem chống nắng đưa cho Lâm Bạch Thanh rồi mới nói: “Thẩm tra chính trị đã gửi đến, ngày mai hai ta cùng đi, đã đến lúc người của phòng chính trị cần trao đổi với chúng ta.”
“Trao đổi xong là chúng ta có thể kết hôn chứ?” Lâm Bạch Thanh không nén nổi niềm vui trong tiếng nói của mình.
Cố Bồi gật đầu rồi nói tiếp: “Nếu em vội thì đợi thẩm tra chính trị xong, có chữ ký, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn luôn.”
Cô thích nghi thức cầu hôn lãng mạn, thích hôn nhau, còn thích cả tầng hầm của Linh Đan Đường.
Vừa hay Cố Bồi có đủ khả năng làm những việc này, cô có thể tranh thủ bảo anh làm.
Đạt được điều mong muốn, Lâm Bạch Thanh cũng rất vui, trong lòng lâng lâng sung sướng, liền tính toán đợi ngày tầng hầm mở ra để chế tạo thuốc.
Cô đang lâng lâng sung sướng nghĩ về điều đó thì Cố Bồi lại nói: “Em là con nuôi thật à, có một người tên là Trần Hải Lượng đã tự giới thiệu là anh ta là nhị sự ca của em, nghe đâu anh ta đã đến huyện An Dương hỏi thăm thôn của các em, tìm thấy di vật mà mẹ ruột của em để lại tại nhà của bí thư chi bộ cũ.”