Vì giấy phép hoạt động của phòng khám do Bộ Y tế cấp, một khi quy định được thực hiện thì Bộ Y tế sẽ thông báo thay đổi điều khoản.
Sau này cho dù cô có tư cách được nhà máy dược phẩm phê duyệt có quyền sản xuất thuốc đặc biệt nhưng những thứ như xạ hương phải chi li chính xác đến từng chút một, nào là nó từ đâu đến, được dùng vào trong thuốc nào đều bắt buộc phải ghi chép lại toàn bộ.
Liên quan đến những thuốc quý giá như thế này, ví dụ như làm giả xạ hương thì phán tù trên mười năm hoặc có thể bị xử tử hình.
Nhưng vài năm trước những loại dược liệu có tiếng dưới tầng hầm kia đã bị Cố Minh đốt hết trong lúc nóng giận.
Nên không thể làm lại giấy phép kinh doanh được.
Cũng không có ghi chép lại.
Ba năm nay hai hợp đồng công nghiệp gia công thô của chủ quỹ đã đề phòng thuốc giả như thuốc Lo, Chiplo, Englich, Em’, Andanllwo, đợi khi quy định mới được đưa ra, một khi cô nhập thêm thuốc thì cô đã vi phạm pháp luật.
Phải ngồi tù đấy.
Lâm Bạch Thanh chợt nhớ ra có lẽ là khoảng cuối năm nay mới thực hiện, nhưng sao lại quyết định vào ngày một tháng chín thế?
Sắp đến tháng bảy rồi, chỉ còn lại hai tháng, chẳng trách Mục Thành Dương lại sốt ruột như thế.
Nếu như cô còn không kết hôn, không lấy được chìa khóa tầng hầm thì dược liệu của cô sẽ biến thành thứ phi pháp.
Nhưng nếu muốn lấy chìa khóa tầng hầm thì cô phải kết hôn trước, nhưng việc thẩm tra chính trị của bệnh viện quân y còn phải kéo dài hơn tháng nữa, vậy phải làm sao đây?
Mục Thành Dương cũng giúp Lâm Bạch Thanh bóc vỏ đậu xanh, lặng lẽ đứng đó hóng gió với cô: “Em đoán thử xem sẽ thế nào, vừa đọc được quy định mới trên báo thì các tiệm trung y trên cả nước đều bận điên cả đầu, ai nấy cũng đều đang tống khứ bớt hàng hóa đi đấy, Bảo Tế Đường khác hoàn toàn với chúng ta, họ có rất nhiều đường để tuồn hàng đi, cô Hai anh sắp tăng ca đến điên luôn rồi.”
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Cô Hai anh gọi anh rồi sao, anh phải về để giúp một tay đúng không?”
Mục Thanh Dương cười, đáp lại: “Anh nói dối với cô Hai anh là anh không muốn làm bác sĩ nữa, muốn ra vùng biển mở tiệm lẩu, bà ấy mắng anh hết một trận, còn nói mình sẽ chống mắt lên đợi, sớm muộn gì anh cũng mất sạch tất cả.”
Mở tiệm lẩu sao?
Anh ấy tìm được cảm hứng nói dối từ chỗ Nhị sư ca à?
Nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn lo lắng cho Mục Thành Dương.
Kiếp trước cô vừa gầy dựng cơ nghiệp, Mục Thành Dương đã tự động quay về Linh Đan Đường để khám bệnh, lúc đó cô hai Mục vô cùng tức giận, thậm chí lúc tham gia buổi họp của Bộ Công thương, bà ấy đã tát Lâm Bạch Thanh trước mặt mọi người.
Còn kiếp này, Linh Đan Đường không những giành hết bệnh nhân của Bảo Tế Đường mà còn lấy được bộ Mã Hàm Thiết châm, đợi khi cô Hai Mục phát hiện ra thì không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa.
Lâm Bạch Thanh lại không sợ, có kim châm trong tay là được, nhưng lại đáng thương cho đàn anh mình, đợi khi mọi việc lộ ra thì anh ấy sẽ gặp nguy hiểm.
“Đúng rồi, hôm nay ông Sở bảo anh chuyển lời cho em.” Mục Thành Dương nói.
Lâm Bạch Thanh vừa nghe là biết lão già ấy lại muốn giở trò, cô hỏi; “Lời gì thế?”
Mục Thành Dương chỉ lên “Báo y tế sức khỏe” nói: “Ông ta nói hy vọng trong ba tháng em có thể chính tay chữa hết bệnh cho ông ta, ông ta cũng sẽ không để em làm không công, trong tay ông ta vẫn còn ít tài sản, thư pháp, gốm sứ, đá quý đồ cổ, em có thể chọn tùy thích, chỉ cần là thứ em thích thì cứ lấy đi là được, ông ta sẽ tặng em không lấy một xu.”
Nếu như không phải Lâm Bạch Thanh đến tận cửa chữa bệnh thì với cơ thể bệnh tật đó của Sở Xuân Đình, cùng lắm cũng chỉ có thể cầm cự hơi tàn thêm khoảng một tháng, là do cô đến cứu sống ông ta.
Nhưng chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của bác sĩ, bác sĩ cũng không thể vì chữa khỏi bệnh cho người khác mà yêu cầu được đền đáp.
Như thế là vi phạm đạo đức ngành y.
Đúng là nhà họ Sở có rất nhiều thứ hay ho nhưng trong mắt Lâm Bạch Thanh thì đó đều là những vật vô tri.
Cho dù đó là những thứ như sứ Thanh Hoa, thư pháp của triều Tống gì đó thì khi mang đến thành phố đều là báu vật vô giá, nhưng cô lại không thèm muốn gì những thứ này.
Lâm Bạch Thanh nhìn “Báo y tế sức khỏe”, mắt cô dừng lại trên một đoạn tin tức, đột nhiên tim cô đập nhanh một nhịp.