Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Nói đến thì cũng thấy hối hận, kiếp trước vừa gặp tai nạn xe, Linh Đan Đường vừa bị đóng cửa, vì để giảm bớt sự đau khổ của mình nên Lâm Bạch Thanh một lòng một dạ lao đầu vào học y, không cần nói đến Cố Bồi, ngay cả giữa các học sinh với nhau cũng không hề có chủ đề riêng.

Cho nên cô biết Cố Bồi nhưng không hề hiểu anh.

Thật ra phản ứng bây giờ của anh rất giống một căn bệnh tâm lý. Là một bác sĩ, bày ra một trò đùa vô hại lịch sự là chuyện có thể nhưng khiến một người có bệnh tâm lý phát bệnh là không đúng rồi.

Thấy sắc mặt anh vàng vọt, mặc dù đang rất cố gắng kiềm chế nhưng lại không kìm được cảm giác buồn nôn.

Lâm Bạch Thanh nói: “Đưa ly trà cho em đi, chúng ta không uống trà nữa, sau này cũng không cần uống nữa.”

Nhưng lúc cô đưa tay định cầm ly trà đi thì Cố Bồi lại né tránh, sau đó nghiêm túc nhìn cô, không nói gì.

Kiếp trước Lâm Bạch Thanh kết hôn theo sắp đặt từ trước, trải qua cuộc sống được sắp xếp sẵn nên không hề có kinh nghiệm yêu ai, kiếp này cũng thế, vào lúc cô chọn Cố Bồi thì suy nghĩ đầu tiên chính là tài sản sau khi ly hôn sẽ được chia đôi.

Nhưng khi ở riêng với nhau lâu rồi, không biết vì sao đột nhiên cô lại tự học được được.

Hai người đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài kiểu cũ trong căn phòng phía tây của cô, trùng hợp chiếc ghế ấy cũng trơn nên cô đã trượt sát bên cạnh người Cố Bồi, anh vẫn chưa kịp phản ứng được gì thì cô người yêu đã hôn lên mặt mình.

Một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt ngang mặt nước vậy.

Cố Bồi không nói gì, thậm chí còn không dám nhìn người yêu, nhưng anh vẫn lập tức buông chiếc ly xuống bàn.

Lòng Lâm Bạch Thanh đang gào thét, cho nên rõ ràng anh không thể uống được trà nhưng lại vì cô hứa chỉ cần anh uống thì cô sẽ hôn anh nên anh mới uống sao?

Tại sao anh luôn bình tĩnh khi tiếp xúc với mọi vật mọi việc nhưng trong chuyện tình cảm lại ngây thơ như một đứa trẻ vậy?

Cô không dám tin, nhưng nhìn mặt anh lại không giống như đang giả vờ.

Cuối cùng cô cũng hiểu ra tại sao Trương Nhu Giao lại nói anh không có gì thú vị, còn nói khi hẹn hò với anh thì cứ như đang vào nhà thờ rửa tội, nghe linh mục giảng đạo vậy.

Vốn Lâm Bạch Thanh không muốn cười nhưng cô lại không kìm được, cô nghĩ thầm bây giờ anh đã như vậy thì nếu như kết hôn, họ phải bắt đầu cuộc sống sau này với nhau, vậy chuyện giường chiếu anh có biết không nhỉ?

Cô vốn là một cô gái an phận thủ thường nhưng Cố Bồi lại nhất quyết khiến cô trở thành một cô gái lưu manh.

Cô không nhịn được nữa, sợ mình bật cười thì Cố Bồi sẽ có ý kiến với cô nên lên tiếng trước: “Em đi nấu cơm nhé?”

Cố Bồi quay đầu nhìn cô, giọng điệu tò mò: “Món ngon hơn cả thịt bò là món gì thế?”

“Lát nữa anh sẽ biết ngay mà.” Lâm Bạch Thanh nói.

Món cô muốn làm chính là món kiếp trước trong tương lai anh sẽ thích hơn cả thịt bò, là món có thể ăn liên tục trong một tháng nhưng cũng không ngấy.

Lâm Bạch Thanh vừa muốn ngồi dậy thì một loạt bước chân nặng nề vang lên ngoài cửa: “Sư muội, em có ở nhà không?”

Là Mục Thành Dương, anh ấy từ nhà họ Sở về nhưng lại sợ làm phiền nên cố ý bước thật mạnh xuống đất.

Lâm Bạch Thanh thấy sắc mặt anh ấy trông uể oải thì lên tiếng hỏi ngay: “Có phải Sở Xuân Đình không cho anh châm cứu đúng không?”

Mục Thanh Dương thở dài rồi mới đáp: “Ông ta vội vàng muốn đi đứng bình thường, sao lại không chịu cơ chứ, còn rất hợp tác nữa là đằng khác.”

Lâm Bạch Thanh vào nhà bếp hỏi tiếp: “Vậy tại sao anh lại thở dài?”

Mục Thành Dương mở hòm thuốc ra, lấy một tờ báo đập lên bàn hỏi: “Rốt cuộc thì khi nào em mới kết hôn đây?”

Lúc sáng Lâm Bạch Thanh đã mua ít đậu xanh để nấu cơm nên bây giờ phải lột vỏ đậu trước.

Cô vừa lột vừa đọc tờ báo “Báo y tế và sức khỏe” mà Mục Thanh Dương mang đến, chỉ thấy tiêu đề trang bìa “Quy định mới về việc áp dụng luật bảo vệ động thực vật hoang dã đang bị đe dọa tuyệt chủng trong các loại thuốc trung y pha sẵn sẽ được bắt đầu thực hiện vào ngày một tháng chín.”

Nói thì nói thế nhưng từ những năm tám mươi cải cách Giải phóng đến nay, hành động săn bắt của các thợ săn đã phát triển rất mạnh mẽ, trong những năm gần đây những động vật quý hiếm như hươu xạ, linh dương Tây Tạng, hổ hoang dã bị săn bắt đến mức tuyệt chủng, vì để giải quyết ngọn ngành vấn đề này, Bộ Y tế đã đưa ra chỉ thị phạm vi được sử dụng thuốc trung y pha sẵn trong năm nay.

Từ nay về sau trừ những thuốc được chế tạo riêng thì những thành phần xạ như hương, long não, hổ cốt trong thuốc đông y pha sẵn của các phòng khám bệnh viện đều sẽ phải thay bằng thuốc nhân tạo khác, hoặc là sẽ bị cấm thêm vào.

Cái này thì không làm giả được.

Advertisement
';
Advertisement