Sở Xuân Đình nhìn xung quanh, gương mặt uy nghiêm nhưng không hề nói gì.
Hôm qua Lâm Bạch Thanh đã mắng ông ta là ông lão xấu xa, kết quả lại nhận không một bộ kim châm, có hơi ngại vào phòng.
Nhưng sau khi Sở Xuân Đình nhìn thấy cô lại nở nụ cười: “Các vị, bác sĩ đến rồi, để cô ấy chữa bệnh cho tôi trước đã.”
Một đám người đồng thời quay đầu, vừa nhìn, có người xông về phía Cố Bồi, còn có người xông về phía Mục Thành Dương, chỉ có Lâm Bạch Thanh bởi vì quá nhỏ, không được mọi người xem như bác sĩ, đám người chia ra còn cô đeo hòm thuốc tiến vào.
Ánh nhìn của Sở Xuân Đình rất dữ nhưng lại giống như là giả vờ, bởi vì đáy mắt của ông ta như đang chứa ý cười.
Đương nhiên rồi, thân là một người khuyết tật, dùng một bộ kim châm thôi ông ta lại bắt Linh Đan Đường một cách dễ dàng.
Chỉ vào chân của mình, ông ta nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm, làm đi, cho mọi người thấy tay nghề của cô.”
Cho nên hôm nay cô phải giúp ông ta chữa bệnh dưới sự chứng kiến của đám người này?
Sở Xuân Đình vừa nói như thế mọi người mới quay đầu, thì ra nãy giờ nhiệt tình vô ích rồi, vậy mà bác sĩ là cô bé này?
Ông ta cấp cứu ở bệnh viện tỉnh trước, sau đó điều trị do Bảo Tế Đường đảm nhận, đã chữa mấy tháng.
Mà bây giờ mọi người thấy rõ như ban ngày, ông ta là bệnh nhân bại liệt chi dưới.
Đám người đến thăm này không hề biết Sở Xuân Đình như bây giờ đều là Lâm Bạch Thanh chữa trị mới khá hơn, lại cộng thêm cô mượn danh nghĩa của Bảo Tế Đường, cho nên mọi người đều ngầm thừa nhận là Bảo Tề Đường chữa cho Sở Xuân Đình tốt lên.
Mà nói đến Bảo Tề Đường của Quảng Châu tiếng tăm lừng lẫy, mọi người đều tâng bốc không suy nghĩ.
Trong đó có người nói: “Nghe nói là bác sĩ của Bảo Tề Đường, thật là trẻ tuổi.”
“Bảo Tề Đường không hổ là phòng khám hàng đầu Quảng Châu, bác sĩ nhỏ như thế đã có thể ra ngoài chữa bệnh rồi.” Còn có người nói.
Nhưng chuyện này không có gì tốt với Lâm Bạch Thanh cả.
Người này là cô chữa trị, kết quả công lao phải thuộc về Bảo Tề Đường rồi sao?
Hơn nữa cô nhìn lại Sở Xuân Đình, phát hiện ông lão xấu xa tươi cười roi rói, ánh mắt giống như đang nói: Giả mạo Bảo Tề Đường đến khám bệnh, bây giờ bị hiểu lầm rồi chứ gì, xem cô làm thế nào.
Lâm Bạch Thanh cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, sao có thể bị chút chuyện nhỏ này làm bối rối.
Nhìn xung quanh, khi cô nói chuyện tràn đầy năng lượng, ăn nói mạnh mẽ: “Các vị lãnh đạo, làm phiền yên tĩnh.”
Mặc dù trông cô nhỏ nhắn, nhưng có y thuật thì có nền tảng, có nền tảng thì có tự tin, nhìn xung quanh, tất cả mọi người đang sôi nổi đồng thời im lặng, muốn biết cô muốn nói cái gì.
Lâm Bạch Thanh lại nói: “Tôi là bà chủ của Linh Đan Đường: Lâm Bạch Thanh, bây giờ tôi phải chữa chân cho ông Sở, phòng nhỏ không khí không lưu thông, người không liên quan thì mời ra ngoài đi.”
Linh Đan Đường?
Câu nói này giống như ném quả b.o.m vào mặt hồ, đầu tiên nổ khiến cho mọi người im lặng, nhưng trong chốc lát mọi người lại bắt đầu thì thầm.
Đương nhiên vẫn là vì Sở Xuân Đình.
Bao nhiên năm rồi, ở trước mặt bạn bè tri kỷ, ông ta đều thích nói một câu: Linh Đan Đường không được, Cố Minh không được.
Cũng chính vì thế, tất cả khách đến đều tò mò, ông Sở lại đi mời bác sĩ Linh Đan Đường đến chữa bệnh rồi sao?
Vậy lời ông ta nói Linh Đan Đường không được, chẳng phải thành chuyện cười rồi sao?
Cô gái nhỏ như thế là bác sĩ ư, cô nói cô là bà chủ của Linh Đan Đường!
Giỡn nhỉ, Linh Đan Đường đã tụt xuống mức độ nào rồi, một đứa trẻ học sinh là bà chủ!!
Cô chỉ chữa trị đơn giản, châm cứu, kê thuốc thôi nhỉ?
Ngồi cùng với Sở Xuân Đình chính là giám đốc Mã của Sở Văn hóa, ra hiệu người khác ra ngoài hết, nói: “Bệnh đột quỵ của ông Sở rất nghiêm trọng, hơn nữa đã mấy tháng rồi, cô chuẩn bị chữa cái gì thế, hỗ trợ chữa trị chút chút sao?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Không, chúng ta phải tìm nguồn gốc bệnh lý, giúp ông Sở đứng dậy.”
Giám đốc Mã thất thanh: “Giúp ông ấy đứng dậy?”
Tất cả người ngoài cửa cũng đồng thanh rộ lên: “Giúp ông ấy đứng dậy?
Không phải chứ, cô gái nhỏ này nói cô là bà chủ của Linh Đan Đường đã đủ khiến mọi người kinh ngạc rồi, cô lại có thể dứt khoát, nói muốn giúp một người già khoảng bảy mươi tuổi đột quỵ ba tháng, đã hoàn toàn bại liệt đứng lên lại?