Đã nghe người ta nói Sở Xuân Đình là người xấu tâm cơ sâu từ lâu, từ trên chuyện kim châm Lâm Bạch Thanh cũng đã phát hiện, ông ta không phải xảo quyệt bình thường, đa mưu túc trí, cũng rất tò mò ông ta phải làm thế nào để xử lý cháu trai lớn Sở Tam Hợp cặn bã đó.
Nhưng ngay cả Lâm Bạch Thanh đã sống hơn năm mươi tuổi, cũng không tưởng tượng được tâm cơ và lòng dạ của ông ta.
Vừa xuống xe, Lâm Bạch Thanh đã nhìn thấy một hàng, một dãy xe sang dài dừng trên phố Kim.
Có Crown, có Volkswagen, còn có một chiếc Audi bốn vòng, có vài chiếc là nền trắng chữ đen, đó là xe chính phủ, hơn nữa là xe lãnh đạo cấp sở trở lên dùng.
Ở ngay đầu ngõ, Lâm Bạch Thanh đã gặp được người quen: Liễu Yến.
Bây giờ thành phố còn nhỏ, người có m.á.u mặt hầu như đều quen biết, Liễu Yến lại là người giỏi giao tiếp, từng thấy ảnh của Cố Bồi trên báo, nhiệt tình, bước về phía trước chào hỏi với Cố Bồi: “Vị này là quân y từ nước ngoài về của bệnh viện hải quân chúng ta, quân y Cố nhỉ, tự giới thiệu một chút, tôi là Tiểu Liễu của viện Thiết Kế Kiến Trúc.”
Lại nói: “Chào bác sĩ Tiểu Lâm, bác sĩ Tiểu Mục.”
Lâm Bạch Thanh thấy trong ngõ nhà họ Sở toàn là người, vì thế nói: “Hôm nay những người này đều là đến thăm ông Sở sao?”
Liễu Yến nói: “Mấy lãnh đạo nghỉ hưu cũng đến, còn có giám đốc Mã của Sở Văn hóa, mấy ông chủ lớn có doanh nghiệp trong nước khác, nghe nói ông Sở quay về rồi nên đều đến hỏi thăm.”
Lâm Bạch Thanh hiểu rồi, hôm qua Sở Xuân Đình kêu cô gửi thư, chính là vì để mời người đến chống lưng cho mình.
Xem ra cuối cùng ông chủ lớn khuyết tật chuẩn bị đáp trả cháu trai lớn ngu ngốc của ông ta rồi.
Sở Tam Hợp đáng thương, chỉ là bán mấy bức tranh thư pháp, e rằng anh ta vẫn chưa biết bác của anh ta chuẩn bị lấy đại bác b.ắ.n anh ta nhỉ.
Nhìn Lâm Bạch Thanh đeo hòm thuốc, Liễu Yến lại hỏi: “Bệnh đột quỵ của ông Sở là cô đang chữa trị?”
Mục Thành Dương nói: “Đúng vậy, đàn em của tôi chuẩn bị giúp ông ấy đứng dậy.”
Liễu Yếu kinh ngạc: “Ông ấy đã bại liệt hoàn toàn rồi, đứng dậy, thật sự có thể?”
Thật ra từ trước đến nay Linh Đan Đường đều có thể khiến người bị đột quỵ đứng dậy, ở dân gian mọi người đều biết chuyện này.
Nhưng không nhiều người tầng lớp trên ở thành phố Đông Hải biết, phải nói nguyên nhân, toàn bộ nhờ vào sự đàn áp của Sở Xuân Đình.
“Thử xem sao, chắc là được.” Lâm Bạch Thanh nói.
Liễu Yếu đã trải qua rồi, khi bác sĩ nhỏ này nói thử là nắm chắc 100%.
Một hàng người Lâm Bạch Thanh đang muốn đi vào, một người trẻ tuổi ở ngoài cùng ngăn người lại: “Là đơn vị nào thế, lãnh đạo là ai, hay là tôi vào xin chỉ thị trước một chút?”
Ông chủ lớn khuyết tật dậy được rồi, bắt đầu từ bây giờ, gặp ông ta phải thông báo trước.
Liễu Yến biết người này, thư ký của giám đốc Mã Sở Văn hóa, anh ta giới thiệu: “Là bác sĩ, đến khám bệnh cho ông Sở.”
Cố Bồi mặc quân trang, không có mặc áo blouse trắng, còn rất trẻ tuổi, Lâm Bạch Thanh còn nhỏ hơn, còn giống học sinh.
Duy chỉ có Mục Thành Dương bởi vì gần đây ồn ào thất tình mà râu ria xồm xoàm, suy sụp tinh thần, giống một bác sĩ già hơn.
Thư kí vội vàng giơ tay mời anh ta: “Nhanh nhanh, mời vào!”
Lâm Bạch Thanh vào cửa đã nhìn một vòng, Sở Tam Hợp không hề có ở đây.
Đương nhiên nếu như anh ta ở đây, nhìn thấy tình hình lúc này e là sẽ bị dọa tè ra quần.
Sở Xuân Đình ngồi ở trên giường, mặc dù vẫn là quần áo bình thường, nhưng cặp lông mày màu xám lại nhiễm chút đỏ, bởi vì mỏng mà nhìn có vẻ vô cùng dài, người ngợm ốm yếu, gương mặt lại hung dữ, không tức giận tự có uy nghiêm.
Xung quang giường toàn người là người, có một người trung niên mặc áo jacket đang nói chuyện với ông ta: “Trước khi ông quay về phải thông báo một tiếng chứ, không có người chăm sóc ông tôi tự mình chăm sóc, sao mà không báo cho chúng tôi biết vậy?”
Một đám người đang phụ họa: “Ông bệnh rồi cũng phải nói với mọi người, chúng tôi giúp ông tìm bác sĩ tốt, cố gắng hết sức điều trị, sao mà không nói lời nào thế, thế này nếu như xảy ra chuyện không may, là một tổn thất lớn với giới văn hóa của Đông Hải chúng ta đó.”
“Đúng vậy, phương diện văn hóa truyền thống chúng ta còn phải phụ thuộc vào sự hướng dẫn của ông nữa.” Còn có người nói.