Bây giờ bộ kim châm này chính là một thẻ cược, nếu Lâm Bạch Thanh chữa khỏi cho lão già ấy thì sẽ xem như tặng, còn nếu không trị khỏi thì sẽ là cô trộm.
Cho nên lão già ấy rất xấu xa, tặng nó cho cô xem như một lời đảm bảo rằng cô sẽ chữa khỏi cho mình.
Hơn nữa không ai biết Sở Xuân Đình còn sống được bao lâu nữa.
Còn chủ nhân thật sự của bộ kim châm này chính là con trai ông ta: Sở Thanh Tập.
Lão già kia tặng kim châm cho Lâm Bạch Thanh, nhưng nếu như Sở Thanh Tập không thừa nhận, sau này đến đòi lại thì sao?
Lâm Bạch Thanh đưa kim châm lên phân tích một lúc, Mục Thành Dương nghe xong thì thần thờ.
Một lúc lâu anh ấy mới cảm thán được một câu: “Chẳng trách Sở Xuân Đình chỉ cầm giậm chân là mặt đất thành phố Đông Hải rung chuyển, ông ta đúng là…” Xảo quyệt thật!
“Cho nên đúng là chúng ta đã lấy được kim châm nhưng chỉ có chúng ta biết, không thể nói với bất kỳ người nào nữa cả, ai đến hỏi chúng ta cũng không được nhận.” Lâm Bạch Thanh nói.
Mục Thành Dương đưa kim lên, cảm khái không ngừng: “Vì bộ kim châm này mà ông chủ Lục đã chuẩn bị một trăm ngàn đồng tiền mặt đấy!”
Nhưng có lẽ ông chủ Lục không sao ngờ được mình theo lâu như thế nhưng kim châm lại tự mọc chân chạy đến Linh Đan Đường.
Nếu biết như thế thì chắc có lẽ cũng tức đến chết.
Đây có lẽ là khoảng thời gian nhàn rỗi nhất trong cuộc đời Lâm Bạch Thanh, vì dược đường đang tu sửa lại nên không có nhiều bệnh nhân cần khám chữa bệnh, mà trước khi đến nhà họ Sở thì cô phải nói rõ tình hình nhà họ Sở với Cố Bồi, tiện tay chữa luôn một căn bệnh vặt của anh.
Thật ra cũng không thể xem là bệnh, gần đây Cố Bồi hơi nóng trong người, miệng anh bị lở, nếu như Lâm Bạch Thanh đoán không sai thì có lẽ còn bị mất ngủ nữa, rất đơn giản, châm cứu lên huyệt Thừa Khấp, Tứ Bạch và Địa Thương trên phần mặt là được.
Lâm Bạch Thanh nâng mặt Cố Bồi lên để khử độc, Mục Thanh Dương đứng bên cạnh nói: “Đàn em à, đây là lần đầu tiên em châm cứu cho người nước ngoài nhỉ, cẩn thận một chút đừng châm đau người ta.”
Cố Bồi cũng rất căng thẳng nhưng lại không phải vì sợ đau.
Nhưng người yêu của anh lại đang nâng mặt, cười híp mắt nhìn, mùi thuốc nhàn nhạt trên người cô, mùi thơm như cỏ cây giữa đôi môi đều khiến anh nhớ đến dáng vẻ đột nhiên nghe lời của cô.
Anh không muốn thể hiện ra mình quá căng thẳng trước mặt đàn anh của người yêu, nhưng tay, môi đều run lên không khống chế được.
Vì đàn anh nhắc đến từ người nước ngoài nên đột nhiên Lâm Bạch Thanh nhớ ra: “Chú nhỏ, lúc anh ở nước M thì có từng nghe qua một người tên Sở Thanh Tập không?”
Con trai lớn của Sở Xuân Đình mất sớm, nguyên nhân khiến người ta thổn thức.
Mà Sở Thanh Tập ở nước M, người sở hữu bộ kim châm này chính là con trai thứ của ông ta.
Cố Bồi vẫn đang nhìn chằm chằm vào đôi môi của người yêu mình nói: “Anh biết người này, được mọi người gọi là thầy huyền học.”
Lâm Bạch Thanh khựng lại: “Cho nên con trai của Sở Xuân Đình đang hành nghề bói ở nước M, là một thầy bói sao?”
Mục Thành Dương xém nữa bật cười: “Xem bói ở nước M à, có thị trường được sao?”
Cố Bồi hít sâu một hơi, thấy kim đang đ.â.m đến cho rằng sẽ rất đau, nhưng không hề, y hệt như lúc Lâm Bạch Thanh hôn anh vậy, da chỉ tê nhẹ và khẽ run lên là kim đã đ.â.m vào trong da rồi.
Hơn nữa lúc nó vào đến trong thịt thì ngay lập tức anh đã cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể.
Cố Bồi được xem là đời sau của một gia đình trung y nhưng lần đầu tiên được thử châm cứu, trong lòng cũng không khỏi cảm thán: Nó đúng là thần kỳ.
Anh nói: “Người Hoa ở nước ngoài thường tin vào phong thủy nên việc kinh doanh huyền học của Sở Thanh Tập rất tốt, hơn nữa còn có độ tin cậy và vị trí đặc biệt trong giới người Hoa ở nước M.”
Mục Thành Dương rùng mình, nhìn sang Lâm Bạch Thanh: “Vậy chúng ta bắt buộc phải giấu bộ kim châm này, nhất định phải giấu kỹ.”
Nhưng nếu ông ta đã là một thầy huyền học được mọi người biết đến, chỉ cần là người có tiền đều sẽ thích coi bói, coi phong thủy.
Còn thầy huyền học lại là người chỉ cần dựa vào miệng lưỡi của mình là có thể tạo quan hệ khắp nơi, nếu như để Sở Thanh Tập biết bộ kim châm đang ở Linh Đan Đường, sau đó tìm được một luật sư giỏi thì lập tức là có thể lấy đi bộ kim này.