Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Cố Bồi hỏi tiếp: “Nếu như em được nhận nuôi thì em có nhớ được ai là cha mẹ ruột của em không?”

Nếu như không phải do cha mẹ sinh ra thật thì Lâm Bạch Thanh thật sự được thanh niên tri thức năm đó sinh.

Sau khi sinh cô ra, để có thể dùng thân phận vợ chưa cưới về thành phố nên đã vứt cô lại.

Mặc dù biết trong khoảng thời gian đó các thanh niên tri thức sống rất cực khổ, có lẽ vứt bỏ cô cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện một cặp thanh niên vô trách nhiệm, vừa sinh xong lại vứt con mình đi thì Lâm Bạch Thanh lại cảm thấy khó chịu, cô nói: “Em không biết, em cũng không tò mò.” Cô không tò mò chút nào.

Sau khi đến Linh Đan Đường, Mục Thành Dương gấp rút muốn xem liệu pháp tuyệt môn của thầy mình, sắp xếp hòm thuốc xong thì chuẩn bị ra ngoài.

Lâm Bạch Thanh nói: “Đàn anh, em cho anh xem thứ này.”

“Cái gì thế?” Mục Thành Dương hỏi, thờ ơ quay đầu lại nhìn thì kinh ngạc: “Đây không phải là kim Huyền Thiết đó chứ?” Sau đó vội vàng hỏi tiếp: “Là Sở Tam Hợp cho em sao, tốn bao nhiên tiền mới mua được thế?”

Đúng lúc Cố Bồi cũng đi vào, đưa tay ra nhận lấy kim châm, nhìn hết một lượt anh cũng nhận ra: “Kim Huyền Thiết.”

Phải biết là Bảo Tế Đường vì muốn có được bộ kim châm này mà cô Hai Mục đã bảo Mục Thành Dương đến nhà họ Sở, ngày đêm trông chừng Sở Xuân Đình gần một tháng trời mới phát hiện Sở Xuân Đình đã trở thành một người vô dụng, không hỏi được tung tích của kim châm nên sau đó mới thay đổi kế hoạch nhắm vào Sở Tam Hợp.

Bây giờ ngày nào ông chủ Lục của Tề Bảo Đường cũng gọi một cuộc điện thoại cho Sở Tam Hợp để hỏi chuyện kim châm.

Nhưng Lâm Bạch Thanh lại không nói tiếng nào đã lấy được nó rồi sao?

Đúng là khiến người ta kinh ngạc.

Mục Thành Dương đã từng thấy qua ảnh của món đồ này nhưng vẫn chưa được thấy vật thật, anh ấy cẩn thận nhận lấy, mở nó ra, là một bác sĩ châm cứu chuyên nghiệp nên anh ấy đã lập tức phát hiện ra nó hoàn toàn khác hẳn với kim châm Đông Hải mềm mại kia.

Nó có tính chất của kim thép không gỉ nhưng lại không giống kim châm thép không gỉ cho lắm, vì đặc trưng của chất liệu nên bề mặt bóng loáng, lúc châm vào các kinh lạc thì khó tránh khỏi cảm giác đau nhức, mất hết sức lực.

Nó có một vết lõm, mà vết lõm trông như hoa văn ấy mới là điểm chứa lực kéo của kim lúc châm cứu.

Vừa nghe đàn em mình nói kim châm này do Sở Xuân Đình tặng thì Mục Thành Dương không cần nghĩ ngợi gì thêm, đưa kim châm lên nói: “Đàn em à, anh phải nói với cô Hai một tiếng thôi, nói Bảo Tế Đường đừng phí sức nữa, kim châm đã thuộc về Linh Đan Đường, lần này chúng ta thắng rồi.”

Nhưng Cố Bồi lại kiên quyết: “Không được, phải giấu chuyện này đi.”

Mục Thành Dương không hiểu: “Đây là kim châm của Sở Xuân Đình, ông ta đưa cho ai thì là của người đó, tại sao chúng ta phải giấu?” Sau đó nói tiếp: “Có lẽ lão già đó vì thích đàn em nên mới tặng kim châm cho con bé, dù gì nó cũng đã thuộc về chúng ta, nói cho Tề Bảo Đường thì có làm sao đâu chứ, đỡ cho ông chủ Lục phải phí công phí sức, tại sao lại không được?”

Lâm Bạch Thanh cười: “Đàn anh à, anh tỉnh táo lại đi, ông ta chèn ép thầy chúng ta cả đời, có thể thích em được sao?”

“Vậy tại sao ông ta lại tặng kim châm cho em?” Mục Thành Dương hỏi ngược lại.

Thật ra vào tối qua, Lâm Bạch Thanh đã kích động, xém chút nữa đã gọi điện thoại cho Cố Ngao Cương, cũng xém chút nữa nói cho bà Liễu, nói mình đã sử dụng kim Huyền Thiết để châm cứu cho bà ta.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì cô đã bình tĩnh hơn.

Sở Xuân Đình âm thầm tặng cho cô, đương nhiên đây là một chuyện tốt, Lâm Bạch Thanh vô cùng cảm kích.

Nhưng động cơ của ông ta không thể đơn giản như thế được.

Thử nghĩ xem, ông ta chèn ép Linh Đan Đường nhiều năm như thế, còn cô lại là học trò mà Cố Minh coi trọng nhất, là người được so sánh như người thân.

Mặc dù cô đã từng vỗ n.g.ự.c đảm bảo, hứa rằng có thể giúp ông ta đứng dậy được thì ông ta sẽ tin sao?

Cho dù ông ta muốn tin thật nhưng xem xét lại mối thù giữa ông ta và Cố Minh thì ông ta cũng không dám tin mới đúng chứ.

Kim châm là do ông ta lẳng lặng đặt đó, có thể nói là ông ta tặng, cũng có thể nói là Lâm Bạch Thanh trộm.

Advertisement
';
Advertisement