Dù sao Liễu Phong cũng là người giàu nhất Đông Hải, tài lực dư thừa, mới một tháng mà đã hoàn thành, nội thất trang trí bên trong cũng bắt đầu sửa sang lại, chiếu theo tốc độ này, chỉ còn hai tháng nữa là Lâm Bạch Thanh có thể bắt đầu.
Thai nhi của vợ ông ta cũng đã ổn, châm cứu càng sớm sẽ càng tốt cho đứa nhỏ.
Sáng sớm hôm sau Lâm Bạch Thanh đến nhà Sở Xuân Đình châm cứu đúng giờ, ông cụ từ lạnh buốt đến có dấu hiệu sốt, điều này chứng minh rằng ban đêm bảo mẫu không động tay động chân, hơn nữa thể chất ông cụ không tồi, tốc độ hồi phục vô cùng nhanh chóng.
Sở Tam Hiệp lại đi bán đồ cổ, còn bảo mẫu lại cẩn thận chăm sóc người bên cạnh, hỗ trợ đỡ đần, châm cứu.
Sở Xuân Đình đã tỉnh lại trong lúc châm cứu, nhưng ông ta không nói được, chỉ có thể như cá thịt để người ta thích làm gì thì làm.
Ngày hôm sau cũng thế, cho đến ngày thứ ba thì Lâm Bạch Thanh mới gặp Sở Tam Hiệp.
Hôm sau anh ta mang hai bình hoa lớn bày trên bàn của ông cụ đi, gian phòng phía tây bị anh ta dọn trống trơn, thấy Lâm Bạch Thanh đang nhìn mình, anh ta châm biếm: “Cô điều trị như thế nào mà chẳng thấy tiến triển gì cả, sức khỏe của bác tôi…”
Vừa mới kéo chăn lên, Sở Tam Hiệp choáng váng, khí huyết không thông thì da dẻ sẽ dễ bị mưng mủ và khó lành lại, nhưng khí huyết thông qua vết thương ngoài da cũng khép lại rất nhanh, cho nên mới hai ngày, những vết loét của ông cụ đã biến mất một nửa, anh ta thay đổi lời nói của mình: “Cũng không tệ lắm.”
“Cũng chỉ có thể giúp ông cụ thoải mái một chút, anh mau đi bán đồ này nọ của mình đi.” Lâm Bạch Thanh nói.
Sở Tam Hợp ôm hết các thứ đi, bảo mẫu ngồi xuống bên cạnh Lâm Bạch Thanh, ngáp ngắn ngáp dài dụi mắt nhìn cô mở hòm thuốc.
“Chắc là bác gái Thạch mệt rồi, bác sang phòng bên cạnh ngủ một lát đi.” Lâm Bạch Thanh nói.
Mấy ngày hôm nay bác gái Thạch đều trông ông cụ ngủ, nửa đêm ông cụ đá chăn ra khiến bà ấy ngủ không ngon, ngáp một cái quyết định đi sang phòng bên cạnh ngủ, trước khi đi còn híp mắt nói: “Đúng rồi, tôi biết vì sao trông cô quen thế, mấy ngày trước ông chủ Sở vứt một tấm ảnh đi, người trong ảnh…”
Sở Xuân Đình đột nhiên ho liên tục, gương mặt ông ta không ổn, ho như là sư tử rống, đứng nhìn ông ta nằm trên giường không cử động được nhưng bảo mẫu lại cực kỳ sợ ánh mắt của ông ta, cũng không dám nói linh tinh, vội vàng chuồn đi.
Nửa người trên đang châm cứu, dù sao cũng nhàn rỗi không còn việc gì, Lâm Bạch Thanh xoa bóp đùi giúp ông cụ.
“Đúng là tôi không phải là người của Bảo Tế Đường, tôi là người của Linh Lan Đường.” Lâm Bạch Thanh vừa xoa bóp vừa nói.
Biết rằng ông ta đã có thể nói chuyện lại, nhưng vì bên cạnh có người nên không dám mở miệng.
Trên thực tế, bức ảnh nhàu nát không phải bị vứt đi, ở ngay dưới gối ông cụ Sở, nhăn nhúm, đằng sau cái vỏ gối lộ ra đôi mắt, mà đôi mắt này lại giống Lâm Bạch Thanh vô cùng.
Sự phục hồi của ông ta còn tốt hơn so với những gì Lâm Bạch Thanh tưởng tượng.
Bởi vì thậm chí ông ta có thể nói liên tục: “… Muốn… kim châm?”
Lâm Bạch Thanh không tránh khỏi kích động, không hổ là người ung dung thản nhiên chèn ép thầy của cô cả đời, tâm cơ của ông cụ đúng là sâu xa, với người bình thường thì sẽ gào thét loạn xạ, nước miếng phun ra như mưa ngay khi có thể nói được.
Nhưng Sở Xuân Đỉnh không như vậy.
Ông ta vẫn âm thầm chịu đựng, chẳng những đã lừa được Sở Tam Hiệp mà ngay cả bảo mẫu bên cạnh cũng không biết.
Lâm Bạch Thanh vẫn như trước, không dừng tay lại, cô đã từng tập quyền, về mặt làm chủ sức mạnh, không chỉ sử dụng điểm mà còn đến từng tấc.
Nằm trên giường lâu ngày, người bị hoạt tử nhiều chỗ, xương khớp đau nhức, da thịt ngứa ngày thì là người bình thường không thể chịu đựng nổi.
Muốn điều lực đến kinh lạc mà không làm tổn thương đến những chỗ da bị hoại tử thì cũng chỉ có Cố Minh và Lâm Bạch Thanh làm được như vậy. Các luyện gia tử quen thuộc với kinh lạc mới có thể nắm bắt được chừng mực.
Vậy nên ông cụ Sở vô cùng thoải mái, ông ta khóc suốt vì biểu hiện sinh lý.
“Có phải là cô muốn… kim châm không?” Ông ta lại hỏi.
“Tôi muốn…” Lâm Bạch Thanh cố ý lấp lửng, ông cụ rùng mình thoải mái sau khi được xoa bóp, sau đó cô nói tiếp: “Khiến ông đứng dậy được!”