Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Lúc đầu Lâm Bạch Thanh bị Cố Bồi “dối trá” làm cho hoảng sợ, nhưng dù sao cô cũng đã nhiều năm tuổi, nghĩ đi nghĩ lại thật ra cũng không thể nói là dối trá mà là tuy rằng phát hiện đấy không phải là thứ anh thích nhưng nếu đã muốn kết hôn thì anh sẽ cố gắng ăn thử, thích nghi với thói quen cuộc sống của cô.

Nghĩ đến đây, Lâm Bạch Thanh không thể không nghĩ đến Cố Vệ Quốc, luôn mua các loại hàng hiệu để dỗ dành cho cô vui vẻ, nhưng về khẩu vị thì lại rất kiên quyết không đồng ý, nếu ăn cơm ở nhà thì phải ăn những gì mà anh ta thích.

Đương nhiên, số đông đàn ông tính tình sẽ giống như Cố Vệ Quốc, thái độ đối với hôn nhân chỉ có hai chữ: chinh phục.

Bọn họ kết hôn chỉ với một mục đích là chinh phục người phụ nữ.

Cố Bồi có ý thức đồng ý phối hợp với nhịp sống của cô, đây là điều rất đáng quý.

Chẳng mấy chốc đã ăn cơm xong, Cố Bồi nhìn đồng hồ: “Mười giờ anh có một cuộc họp, rửa bát xong sẽ đi.”

Lâm Bạch Thanh không biết bây giờ là mấy giờ, nghiêng đầu nhìn đồng hồ ở trên bàn, nhưng đúng lúc này bàn tay to lớn của Cố Bồi lại ôm lấy, đôi môi mỏng khẽ chạm lên môi cô, hơi do dự, khàn giọng nói: “Đây là lần trước còn nợ em.”

Da thịt bất ngờ chạm nhau, mùi tuyết sơn thanh tùng trên người anh, làn da sạch sẽ nhẵn nhụi cảm giác giống như ngọc bích, đột nhiên khoảng cách rất là gần.

Lâm Bạch Thanh trợn mắt há hốc mồm, bởi vì cô cũng vừa mới ăn cơm xong, miệng còn chưa lau sạch mà anh đã tự nhiên hôn cô.

Cảm thấy miệng của mình vẫn còn bẩn, đầy dầu mỡ, cô quay đầu né tránh.

Nhưng Cố Bồi lại nghĩ cô không thích, lập tức lùi về phía sau: “Xin lỗi.”

Lâm Bạch Thanh lấy khăn lau mieệg, xua tay: “Không phải như vậy.”

Cô chợt nghĩ có thể Cố Bồi sẽ hiểu lầm, nghĩ rằng cô ghét anh bẩn.

Nhưng không phải cô chê anh bẩn, mà là chê miệng mình bẩn.

Đây chính là người chồng sắp cưới vì cô mà đồng ý ăn ớt, Lâm Bạch Thanh chẳng những không ghét anh mà còn rất thích anh, ngay cả hôn cũng không cho thì thật quá đáng rồi.

Lâm Bạch Thanh lau sạch miệng, nghĩ xem mình nên nói như thế nào mới khiến Cố Bồi hiểu rằng cô không ghét anh.

Nhưng vào lúc này, phía ngoài cửa có tiếng bước chân, Chiêu Đệ lớn tiếng nói: “Quân y Cố, bên công trường muốn anh di chuyển xe.”

Suy nghĩ một lúc, Lâm Bạch Thanh cắn răng kiễng chân, hôn lên môi Cố Bồi, theo bản năng anh vô thức hé môi vì khát khô, cô dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào lưỡi anh, vội vàng lùi ra sau trước khi Chiêu Đệ bước vào, nhỏ giọng nói: “Là như vậy.”

Lần đầu tiên Cố Bồi ăn ớt, lại còn ăn rất nhiều, cả người khô nóng, dạ dày khó chịu, đầu lưỡi đã mất cảm giác, môi bị kích thích đến nỗi không còn cảm thấy gì.

Về mặt sinh lý thì môi với đầu lưỡi đã bị kích thích đến mức tận cùng, nhưng khi cô hôn anh, anh lại nếm được một vị ngọt ngào, ngọt ngào và mềm mại mà trước đây anh chưa từng nếm qua.

Nó vượt qua nhận thức ban đầu của anh về vị giác và xúc giác.

Xem nhiều phim đến vậy, học được nhiều kỹ năng đến thế nhưng đây là lần đầu tiên Cố Bồi biết đấy là cảm giác như thế nào.

Anh đột nhiên ngộ ra, tại sao đối tượng nhỏ khăng khăng yêu cầu một nụ hôn khi cầu hôn.

Cũng mới nhận ra, kết hôn là chuyện rất tuyệt vời.

Chiêu Đệ cũng không muốn làm phiền nhưng không thể không được, bởi vì phía công trường đang đưa vật liệu vào nhưng lại kẹt ở xe của Cố Bồi.

“Anh đi đánh xe ra đã, một lát nữa…” Cố Bồi là đàn ông, anh cảm thấy mình nên chủ động một chút.

Nhưng Lâm Bạch Thanh xua tay nói: “Thôi, anh về đi, chúng ta nói chuyện sau.”

Ánh mắt Cố Bồi dịu dàng nhìn cô: “Được, vậy lần sau…”

Nhìn sắc mặt anh không bình thường, lại thấy trong bát có dầu ớt, Chiêu Đệ nhỏ giọng hỏi: “Chị, anh rể ăn được ớt rồi à, anh ấy ăn món ớt em làm bị cay đến đỏ cả mặt?”

Lâm Bạch Thanh cười cười gật đầu: “Đúng vậy.”

“Trong khoa chúng em, Mã Tú Cần nói rằng anh ấy chưa từng ăn ớt.” Chiêu Đệ ngạc nhiên, lại ngây thơ nói: “Em đã nói rồi, có ai không thích ăn đồ ăn Trung Quốc của chúng ta, chỉ cần đã ăn chắc chắn sẽ thích, lần sau em sẽ làm món cay cho anh ấy, đầu cá kho tiêu, cá hấp cay, làm hết cho anh ấy!”

Trong lòng Lâm Bạch Thanh vô cùng cảm động, cảm động trước sự nhường nhịn và nỗ lực của Cố Bồi trước hôn nhân.

Nhưng nhìn Cố Bồi quay đầu lại ở trong ngõ, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin, cô che miệng: Hỏng rồi, vừa rồi hình như cô đã để lộ ra bộ mặt thật của mình là “người dày dặn kinh nghiệm”.

Hơn nữa lời nói vừa rồi của cô chỉ là khách sáo, nói rằng có chuyện gì lần sau nói, không biết anh có hiểu lầm cho rằng lần sau sẽ hôn lại không?

Sự hiểu lầm này cuộn thành một quả bóng, càng lăn càng lớn khiến Lâm Bạch Thanh cũng không thể nói rõ.

Advertisement
';
Advertisement