Về chuyện món ăn và bài hát yêu thích của Lâm Bạch Thanh tất nhiên là do Chiêu Đệ nói, lúc đó còn có mấy cô gái nhỏ trong khoa điều dưỡng, mọi người đều bàn luận xôn xao, nói rằng phải có rượu ngon nhạc hay, phải có nhẫn, phải hôn, tóm lại bọn họ đã miêu tả hết tất cả khung cảnh cho Cố Bồi.
Cô ấy vội vã muốn xem nhẫn khi thấy chị gái tới.
Lâm Bạch Thanh không muốn đùa giỡn với em gái trước mặt người ngoài nên giấu tay đi.
Trong lòng Cố Bồi có nghi ngờ, nhưng không tiện hỏi.
Cũng may Lâm Bạch Thanh lên tiếng đúng lúc: “Bản thân em không thể chữa khỏi ung thư tuyến tụy, y học cổ truyền cũng không thể chữa khỏi, tất nhiên có rất nhiều khả năng có thể xảy ra đối với bệnh tật và phương pháp điều trị, có lẽ sẽ có những bác sĩ trung y chuyên điều trị các bệnh hiểm nghèo sẽ có phương pháp để điều trị, nhưng Linh Đan Đường thì không thể. Ngày mai em sẽ khuyên người bệnh kia đến bệnh viện quân y làm phẫu thuật.”
Có thể là có thể, không thể là không thể, trung y không thể thay thế tây y, tây y cũng không thể thế chỗ trung y.
Y học hiện đại chính là kết hợp điểm mạnh của nhau để khiến y học trở nên tinh tế hơn.
Về chuyện kim châm, Lâm Bạch Thanh cũng không thể lừa gạt người khác, chắc chắn sẽ nói rõ ràng với Sở Tam Hợp.
Cố Bồi gật đầu, cũng không hỏi nguyên nhân, anh nghi ngờ rất nhiều người nhưng hình như rất tin tưởng cô.
Trước khi đi, anh lại nói: “Đúng rồi, về cái kia…” Anh ấn nhẹ mu bàn tay lên môi: “Lần sau đi.”
Lâm Bạch Thanh không hiểu anh có ý gì, mơ màng gật đầu: “Được, lần sau.”
Cố Bồi bỗng nhiên áy náy, cảm thấy rất có lỗi, nói: “Xin lỗi vì anh không thể cho em một nghi thức cầu hôn trọn vẹn, để lần sau đi, lần sau nhất định sẽ được.”
“Không sao, anh về trước đi, có gì thì lần sau nói.” Lâm Bạch Thanh ứng phó nói.
Cố Bồi lên xe, môi ấn nhẹ lên mu bàn tay: “Lần sau, nhất định sẽ có lần sau.” Anh sẽ làm được.
Lâm Bạch Thanh cảm thấy hơi sai sai, quay đầu nhìn thì thấy Chiêu Đệ, thấy cô ấy đang che miệng cười, hỏi: “Anh ấy có ý gì vậy?”
“Anh ấy cầu hôn chị à, có nhạc không, có nhẫn cầu hôn không, có hôn chị ở nhà hàng không?” Chiêu Đệ hưng phấn hỏi: “Anh ấy làm hết tất cả mọi thứ giống phim điện ảnh chưa?”
Con ngươi Lâm Bạch Thanh chuyển động, Chiêu Đệ chẳng những nói với Cố Bồi yêu cầu của chị cô ấy về nghi thức cầu hôn, còn phải làm lãng mạn như người phương Tây, sau đó Cố Bồi hiểu lầm, cho rằng cô không chỉ muốn nhẫn mà còn phải hôn nhau trước mặt mọi người, phải làm tất cả.
Mà lúc nãy cô lại trả lời như vậy, chắc Cố Bồi không cho rằng cô sẽ giống như một con ngốc đợi đến lần tới để được anh hôn đó chứ?
Sau đó cô còn mơ màng đồng ý với người ta.
Chuyện này là sao chứ, chẳng những cô ép người ta kết hôn, còn đòi cầu hôn sao?
Lâm Bạch Thanh có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được chuyện này.
“Chị, nhẫn đâu, mau cho em xem nhẫn.” Em gái nói.
“Lâm Chiêu Đệ, em đừng nghĩ sẽ xem được nhẫn của chị, chị mãi mãi sẽ không cho em xem.” Chị gái tức giận dậm chân.
Sáng sớm hôm sau, mới sáng tinh mơ Cố Vệ Quốc đã đi cùng Sở Tam Hợp, cả hai ngồi xổm ở công trường như hai con chó.
Ban đầu Cố Vệ Quốc nghe bác sĩ giảng giải về ung thư tuyến tụy, cũng đã biết được cần phải phẫu thuật, nhưng anh ta vì kim châm mà đã không ngừng dụ dỗ Sở Tam Hợp, đắp nặn Lâm Bạch Thanh thành thần y.
Còn nói tây y có nhiều chỗ lừa đảo, hóa trị xạ trị toàn là lừa tiền sau đó để bệnh nhân tử vong.
Tất nhiên Sở Tam Hợp đã tin không chút nghi ngờ.
Lúc anh ta ép Cố Vệ Quốc làm tay sai cho mình vô cùng hung ác, người già trẻ nhỏ gì cũng bắt nạt, nhưng bây giờ lại rất thảm hại: “Bác sĩ Tiểu Lâm, tôi rất tội nghiệp, ông cụ ở nhà nằm liệt giường sau cơn tai biến cần tôi chăm sóc, vợ con cũng phải ăn cơm, cô nhất định phải trị khỏi cho tôi đó.”
Lại nói: “Chờ sau khi cô chữa khỏi cho tôi, tôi đến bệnh viện kiểm tra không còn vấn đề gì nữa thì sẽ đưa kim châm cho cô.”
Cố Vệ Quốc nháy mắt không ngừng, ý bảo Lâm Bạch Thanh mở miệng hứa hẹn, lừa gạt lấy kim châm về.
Trước mắt có thể nói tình hình rất tốt.
Nhưng Lâm Bạch Thanh lại nói ra sự thật: “Ông chủ Sở, bệnh này của anh thật sự rất phiền phức, tôi không thể nào trị hết, nhưng tôi muốn mua kim châm của anh, anh cảm thấy giá bao nhiêu thì được?”
Vẻ mặt của Sở Tam Hợp đau khổ như mưa tán mây thu: “Cô phải nói sớm chứ, trên thế giới này có rất nhiều người biết châm cứu, để tôi đi tìm người khác.”
Sức khỏe anh ta rất tốt, ăn ngon ngủ ngon, bây giờ bình tĩnh lại thậm chí còn cảm thấy mình không có bệnh.
Cho dù có thì anh ta cũng đang giữ một bộ châm Huyền Thiết, không có một bác sĩ trung y nào không muốn nó.
Anh ta còn sợ không tìm được bác sĩ tốt sao?