“Lâm Bạch Thanh.” Cố Vệ Quốc chạy cả một quãng đường, thấy Lâm Bạch Thanh không đáp lại, từng bước đến gần: “Thím, thím nhỏ.”
“Cả một quãng đường thím đều đi theo cháu nhỉ?”
Anh ta vừa đuổi theo vừa nói: “Mấy năm không gặp mà khinh công của thím càng ngày càng tốt, lại càng không trung thực, dám theo dõi cháu, thím có biết đấy là ai không, người nhà họ Sở. Chắc thím không biết anh ta, nhưng chắc dì cũng phải biết Sở Xuân Đình chứ nhỉ. Chính là người duy nhất đã tặng cho bảo tàng cả trăm món văn vật, là người đứng đầu trong di vật văn hóa ở thành phố Đông Hải, vô cùng nổi tiếng ở trong nước. Sở Tam Hợp này là cháu của ông ta.”
Có thể Lâm Bạch Thanh không biết Sở Xuân Đình.
Trước khi giải phóng, nhà họ Liễu với nhà họ Cố đều ngưỡng mộ những người nhà họ Sở.
Nhưng Lâm Bạch Thanh không để ý đến Cố Vệ Quốc, tiếp tục tiến về phía trước.
Cố Vệ Quốc còn nói: “Trong tay Sở Tam Hợp có kim châm cứu, kim Huyền Thiết, thím dọa anh ta làm gì?”
Lâm Bạch Thanh dừng lại: “Anh ta bị ung thư, trước mắt mới chỉ là giai đoạn đầu, nhưng nếu không điều trị thì sẽ không sống được quá hai năm.”
Cố Vệ Quốc nghe những lời hù dọa của cô, khoanh tay cười nói: “Tưởng thím là một người thật thà, sao bây giờ lại học thói nói dối rồi? Cháu đã từng nghe ông Cả nói, trung y không thể chẩn đoán được ung thư.”
Đằng nào cũng mất thể diện rồi, anh ta bất chấp, tiếp tục nói: “Cháu đang đàm phán với Sở Tam Hợp về cái kim châm cứu, cái này gọi là ngoại giao, bàn bạc. Đây là chuyện thiên phú của đàn ông, thím là phụ nữ còn là bác sĩ, để cho loại người như rác rưởi này chửi thím, lăng mạ thím thì thím có khó chịu không? Hơn nữa, anh ta như một con ch.ó không biết trời cao đất dày là gì, tự dưng thím chọc tứ anh ta rồi anh ta suy nghĩ lại, không cho cháu mượn cái kim châm cứu kia nữa thì sao?”
Cô không bắt mạch mà kết luận rằng một người đang bị ung thư là không đúng.
Nhưng Lâm Bạch Thanh nhìn thấy sắc mặt Sở Tam Hiệp có màu xanh dưới ánh đèn, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra sắc mặt anh ta vàng như nến, toàn thân đầy mùi rượu, đây chính là triệu chứng vàng da cấp tính.
Mà vàng da cấp tính sau khi uống rượu thì có hai nguyên nhân, một là gan bị tổn thương, hai là tuyến tụy biến đổi bệnh lý, hơn nữa ở kiếp trước anh ta đột nhiên bị sụt cân trầm trọng, không bao lâu sau thì chết.
Lâm Bạch Thanh càng có lý do để chẩn đoán rằng anh ta có thể mắc ung thư gan hoặc ung thư tuyến tụy.
Ở kiếp trước, Cố Vệ Quốc làm tay sai cho Sở Tam Hợp trong hai năm, nhưng đến khi Sở Tam Hợp c.h.ế.t thì anh ta vẫn không có được kim châm.
Điều này chứng minh anh ta cũng chỉ là một kẻ đần, Lâm Bạch Thanh chẳng muốn nói chuyện với anh ta.
Khinh công của cô tốt, nhẹ nhàng rảo bước nhanh chóng, Cố Vệ Quốc chạy theo phía sau: “Tiểu Lâm, thím đi chậm một chút. Thím chờ cháu với.” Và hỏi: “Thím có chắc chắn anh ta bị ung thư không, thím không lừa cháu chứ?”
Đuổi theo được vài bước nữa, anh ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Nếu anh ta bị ung thư thật, thím có thể chữa khỏi bệnh cho anh ta không? Nếu thím chữa được, cháu sẽ không phải đi đòi nợ giúp anh ta nữa. Thím chữa bệnh cho anh ta thì snh ta sẽ tặng châm cho chúng ta mà chúng ta không phải làm gì cả.”
Tất cả con đường đến lối vào của hẻm, Cố Vệ Quốc vẫn muốn bám lấy, đúng lúc nhìn thấy ven đường có một viên gạch, Lâm Bạch Thanh lại bay lên một cước, vì quá tập trung suy nghĩ chuyện của Sở Tam Hợp, suýt nữa thì Cố Vệ Quốc không tránh được viên gạch lướt qua tai.
Lần này anh ta vô cùng tức giận, khàn giọng quát: “Lâm Bạch Thanh, đừng tưởng tôi không đánh con gái mà thím cứ liên tục khiêu khích tôi.”
Còn nói: “Không phải là… Chú nhỏ mua cho thím lọ kem dưỡng da nhỏ hay sao…” Bởi vì cô đ.â.m d.a.o cả hai bên!
Lâm Bạch Thanh dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn, Cố Vệ Quốc chạy như bay.
Ý tứ của anh ta đương nhiên cô biết, trước đây hoàn cảnh sống của Cố Bồi khá phức tạp, hơn nữa cha mẹ tranh giành anh vô cùng kịch liệt. Khi sinh anh, cha anh đã hơn năm mươi tuổi, người già nuôi con nhỏ, khó tránh khỏi tính cách hướng nội, quái gở, chính xác là nhìn anh có vài phần thanh cao, không hòa nhập mọi người.
Mà ở trong nước, dưới giá trị phổ quát (1), đàn ông con trai phải giống như Cố Vệ Quốc, hào khí bốn phương, có năng lực xã giao, có tiền đồ thì bọn họ sẽ cho rằng mình là một người đàn ông ưu tú.
(1) Sử dụng những giá trị phổ quát làm thang giá trị chủ đạo sẽ giảm được sự phức tạp trong quá trình định chuẩn và tránh được những hậu quả khôn lường do chọn phải những thang giá trị lạc hậu làm chuẩn cho xã hội.