Cố Vệ Quốc nghe Bảo Tế Đường cũng chen chân vào, thái độ càng thêm cung kính: “Cảm ơn anh Sở.”
Sở Tam Hợp nhìn trái nhìn phải, lấy một xấp ảnh chụp ra, ném cho Cố Vệ Quốc.
Cố Vệ Quốc cầm lấy ảnh chụp, giống như đạt được bảo vật, cẩn thận đánh giá.
Lâm Bạch Thanh đứng trên đỉnh đầu anh ta cũng muốn nhìn, nhưng buổi tối ánh sáng không tốt, chỉ nhìn thấy mờ mờ, có vài bức ảnh nhưng tấm rõ nhất là một ống châm đồng.
Đột nhiên tim cô đập nhanh, bởi vì năm năm sau bộ ống châm này sẽ thuộc về cô.
Có thể xác định đây chắc chắn là kim Huyền Thiết.
Sở Tam Hợp nói: “Lục Khánh Khôn cũng từng nhìn thấy nó, muốn hỏi thật hay giả ông ấy có thể làm chứng. Nếu cậu thành tâm, chúng ta có thể thương lượng giá cả, nhưng nếu không thành tâm, muốn châm cũng không có cửa, cho nên muốn châm cậu phải tỏ lòng trung thành, làm việc giúp tôi.”
“Làm làm làm, tôi làm giúp anh.”
Nói Lục Khánh Khôn làm chứng, không chỉ Cố Vệ Quốc tin, Lâm Bạch Thanh cũng hơi tin.
Lục Khánh Khôn nhỏ hơn Cố Minh mười mấy tuổi, từng đến Linh Lan Đường học nghề, không những có tay nghề châm cứu còn là một lương y, nhưng cũng đáng thương, trong những năm 60 Cách mạnh bị đánh gãy tay.
Vốn dĩ Bảo Tế Đường và kim châm Đông Hải thuộc về ông ta, nhưng tay ông ta bị phế nên truyền kim châm lại cho em trai.
Cũng không biết thật hay giả, dù sao có lời đồn rằng tay của ông ta là do em trai ông ta thuê côn đồ đánh gãy.
Tay của ông ta được Cố Minh châm cứu nên ông ta sẽ không lừa người của Linh Lan Đường,
Chuyện này không thể nói một lần là xong, lúc này Sở Tam Hợp và Cố Vệ Quốc đang nói nhỏ với nhau, Lâm Bạch Thanh chuẩn bị đi về nhà, ngày mai lại quan sát, xem xem Sở Tam Hợp giao Cố Vệ Quốc đi làm gì.
Chỉ cần phạm tội trái pháp luật cô sẽ báo Cục cảnh sát, đưa anh ta vào Cục cảnh sát rồi lấy lại kim châm, một công hai việc.
Nhưng cô vừa chuẩn bị đi thì biết.
Cố Vệ Quốc có chút kích động: “Tôi có thể giúp anh thu tiền lãi, nhưng tôi là quân nhân xuất ngũ, tôi có nguyên tắc, không đánh phụ nữ trẻ em.”
Sở Tam Hợp mắng: “Đcm lính nghèo, xứng đáng nghèo.”
Cố Vệ Quốc xoa tay: “Anh Sở, đổi việc khác được không, việc gì cũng được.”
Sở Tam Hợp nói: “Biết tại sao đám lính nghèo các cậu ra xã hội không phất lên được không, bởi vì các cậu ngu, đcm nói nguyên tắc chó má gì. Xã hội hiện nay cá lớn nuốt cá bé, liều ăn nhiều lấy đâu ra nguyên tắc. Không đánh phụ nữ trẻ em đúng không, có tên mở sòng bạc ngầm nợ ông đây ba nghìn đồng, thêm lãi là mười ba nghìn, trước tiên cứ thu lại khoản kia cho tôi.”
Cố Vệ Quốc siết chặt nắm tay, nói: “Chút lòng thành, anh Sở ngồi chờ là được.”
Cuối cùng Lâm Bạch Thanh cũng hiểu tại sao Cố Vệ Quốc bảo cô đừng hỏi lai lịch kim châm.
Tiền lãi nghĩa là vay nặng lãi.
Bên ngoài Sở Tam Hợp mở cửa hàng đồ cổ, cho vay nặng lãi ngầm.
Là tên cặn bã!
Anh ta dùng kim châm để Cố Vệ Quốc làm tay đ.ấ.m thu tiền cho anh ta, bảo sao trong tương lai mỗi khi cô hỏi đến, Cố Vệ Quốc sẽ nói đừng hỏi, cô biết sẽ lương tâm bất an.
“Nghe có vẻ ông chủ là người giàu có?” Lâm Bạch Thanh nói, nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống.
Hơn nửa đêm, Sở Tam Hợp nhìn thấy có người rơi xuống từ trên đỉnh đầu, không, không thể nói là rơi, người khác rơi bịch xuống đất, nhưng cô gái này lại nhẹ nhàng bay xuống, rơi xuống đất không ngả không nghiêng, đứng vững vàng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô gái nhỏ mặc đồ thể thao, khuôn mặt tròn tròn, giống học sinh trung học.
Cố Vệ Quốc cũng hoảng sợ, tập trung nhìn vào cô gái nhỏ chân dài eo thon nhảy xuống từ trên cây, không cần nhìn cũng biết là Lâm Bạch Thanh. Về phương diện khinh công, nữ giới sẽ am hiểu hơn nam giới.
Cố Vệ Quốc nghĩ rất hay, ngầm tìm kim châm, lấy về giao dịch với Lâm Bạch Thanh. Nhưng hình như cô gái nhỏ ngu ngốc trong ấn tượng của anh ta cái gì cũng nghĩ đến được.
Anh ta thực sự sắp toang rồi, không biết cô chạy đến xen vào làm gì.
Ở trên cây không nhìn rõ, nhưng từ trên cây xuống, bởi vì có đèn đường nên có thể thấy rõ.
Lâm Bạch Thanh lười bắt mạch cho loại người như Sở Tam Hợp, chỉ nhìn sắc mặt của anh ta cũng biết được anh ta c.h.ế.t như thế nào, cô nói: “Ông chủ Sở, ngay mai đi siêu âm chụp CT ở bệnh viện quân y Thượng Hải đi, ung thư, nếu không phải gan thì là tụy.”
Sở Tam Hợp tránh sau lưng Cố Vệ Quốc: “Đm con bé này chui từ đâu ra vậy, dám nguyền rủa ông đây, có bệnh hả?”
Cố Vệ Quốc nắm chặt tay, suýt chút nữa đập vào đầu Sở Tam Hợp, cắn răng nói: “Cô ấy là người nhà tôi.”
Sở Tam Hợp hoảng loạn: “Rốt cuộc là ai, giả thần giả quỷ.”
“Có muốn kiểm tra hay không là do anh, ung thư, nếu phát hiện sớm sẽ sống được thêm vài năm, nhưng thôi, dù sao loại người như anh…” Sống cũng chỉ biết tạo nghiệp.
Không muốn nói những lời khó nghe, Lâm Bạch Thanh quay người rời đi.