Trong lòng Cố Vệ Quốc tự nhủ cho dù là Lâm Bạch Thanh thì điểm nhỏ như vậy cũng có thể xảy ra sai lầm, không thể nào đâu.
Chẳng lẽ cô thật sự có thể nói ra sự khác nhau giữa nguyên phối và không phải nguyên phối?
Anh ta không tin.
Lâm Bạch Thanh thấy hai ông cụ không hiểu gì, mượn ông Ba để nêu ví dụ, nói: “Ông Ba, chúng ta làm một ví dụ, ở đây có một người bị ung thư gan, cháu kê thuốc, mỗi một toa thuốc cần mười đôi dế mèn nguyên phối, toa thuốc này đã trải qua mấy đời người để thí nghiệm, bảo đảm có tác dụng, nhưng Cố Vệ Quốc phụ trách cung cấp thuốc lại là thuốc giả, không phải nguyên phối, dùng dưới tình huống đó phương thuốc không dùng được!”
Trước tiên đưa kết quả xét nghiệm Cố Bồi làm đưa cho ông Ba, ông Ba im lặng xem hết, đưa cho ông Năm, mấy người chú bác cũng bu lại muốn xem cùng.
“Một dược đường quan trọng nhất là cái gì, không phải bác sĩ, cũng không phải phương thuốc, mà là dược liệu, một đôi dế mèn nguyên phối năm đồng, không nguyên phối một cân hai đồng, Cố Vệ Quốc không nói dối một mình, anh ta lại còn kéo theo Vệ Quân nói dối cùng nữa.”
Lâm Bạch Thanh bình tĩnh tính toán: “Nếu như nhân cái này với một trăm, hoặc là nhân với mười nghìn, anh Vệ Quốc có thể lặng lẽ lấy tiền lời từ Linh Đan Đường ra được một căn nhà nhỏ, mà chúng ta hoàn toàn không biết gì cả.”
Cho nên vẫn là vấn đề kia, Cố Vệ Quốc không thành thật, nói dối, lại còn kéo mấy anh em nói dối theo.
Mọi người trong phòng, lúc này giữa n.g.ự.c đều tràn đầy lửa giận.
Nếu bọn họ bị bệnh thật, đứa nhỏ nhà mình phá rối ở trong thuốc, cho dù Lâm Bạch Thanh cố gắng muốn cứu bọn họ nhưng có một người cháu trai như Cố Vệ Quốc vậy sẽ làm bọn họ c.h.ế.t không rõ ràng.
Chén trà trước mặt ông Ba vẫn còn nóng, ông ấy trợn mắt nhìn chằm chằm Cố Vệ Quốc, đột nhiên hất chén trà nóng ngay giữa lúc mọi người kinh ngạc: “Đồ không ra gì!”
Cái chén bay về phía Cố Vệ Quân: “Cháu là một sinh viên, lại đi theo kiểu người này nói dối như cuội?”
Ông Năm cũng tức giận líu lưỡi: “Các cháu đúng là…” Một đám cháu chẳng ra gì.
Nước trà nóng bỏng văng thẳng mặt, nhưng Cố Vệ Quốc cũng không cảm nhận được độ nóng, bởi vì điều đáng sợ hơn đứng ở đáy vực, chính là đứng trên đỉnh cao hơn gió lại rơi vách núi, mà giờ phút này anh ta đang không ngừng rơi xuống.
Anh ta thật sự không ngờ.
Anh ta cho rằng dế mèn nguyên phối chỉ là một trò đùa, là Lâm Bạch Thanh đang cố ý làm khó anh ta, nếu cho anh ta thêm cơ hội nữa, chắc chắn anh ta sẽ bỏ thêm tiền để mua dế mèn nguyên phối, nhưng bây giờ anh làm thế nào để cứu vãn đây?
Đương nhiên, thứ anh ta hiểu nhất chính là làm thiếp đè thấp.
Cả con người cao to lực lưỡng, anh ta chợt quỳ phịch một tiếng xuống, nói: “Ông Ba, ông Năm, lúc đó cháu thực sự không nhận ra, lại thêm Vệ Quân và Ngao Văn cũng đã rất khổ cực, cháu chỉ đi mua mấy con để gom cho đủ, nếu biết vấn đề nghiêm trọng như vậy, cháu càng không dám.”
“Nếu thực sự quan trọng với toa thuốc, cháu đã hại một mạng rồi.” Ông Ba nói.
Cố Vệ Quốc lau bã trà trên mặt, liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng, nhưng cháu thật sự không cố ý, cháu làm lính mấy chục năm, ngoại trừ b.ắ.n s.ú.n.g ra cũng chưa học gì khác, cháu thật sự không biết.”
Anh ta luôn khác với những người anh em khác, sẽ ăn nói khép nép, cũng sẽ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: “Thanh Thanh vừa nói cháu đã biết ngay rồi, bây giờ cháu đã biết rồi, cháu cũng rất hối hận, cháu nhớ kỹ, cháu thề với người cha đã mất của cháu sau này sẽ sửa đổi, sẽ không tái phạm nữa, mọi người tha thứ cho cháu được không?”
Không cần Lâm Bạch Thanh nói gì, tất cả mọi người đều hận không thể nhấc chân đạp anh ta ra ngoài.
Vừa thấy không có ai để ý, Cố Vệ Quốc lại quỳ phịch một tiếng xuống, quỳ phịch lết tới chỗ Cố Hoài Tông.
Cố Hoài Tông nhấc chân đạp một cái: “Tao uổng công dạy dỗ mày mấy năm ở bộ đội rồi, mày cút cho tao!”
Cố gắng nhiều như vậy, lại bị kích động, cứ thế bị phủ định?
Cố Vệ Quốc thua, thua không giải thích được, nhưng lại là sự thật.
Trong lòng anh ta đương nhiên không phục, nhưng khi chứng cứ đã đặt ở đằng kia rõ ràng như vậy, anh ta có thể làm gì nữa?
Nói xong, đồng hồ cũng đã báo mười giờ.
Ánh mắt tất cả mọi người cũng đặt lên Cố Ngao Văn.
Cậu ta đã từng là người không được mọi người coi trọng nhất, lại thành hy vọng duy nhất của cả nhà?
Cậu ta có hơi choáng váng, nhưng ngu dốt thì nghe lời, sẽ không chơi bời, chí ít sẽ không lừa đảo trong dược liệu.
Hơn nữa đã không còn ai, còn lại mỗi cậu ta.
Oa, người không có hy vọng nhất lại có thể thành hy vọng cuối cùng.
Nhưng ngay khi cậu ta vừa dấy lên ngọn lửa nhỏ hy vọng thì Cố Vệ Quốc nghiến răng nghiến lợi: “Cố Ngao Văn, chuyện dế mèn nguyên phối anh cũng có phần!”
Mới vừa tiến lên một bước Cố Ngao Văn lại về sau một bước, cậu ta nhát gan, không dám đứng trên đầu sóng ngọn gió.
Mọi người mắng cũng mắng, tức cũng tức xong, đến khi tỉnh táo lại đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này thật không còn ai.
Chẳng lẽ ông Năm nhận nuôi Lâm Bạch Thanh rồi cho qua thật sao?
Nhưng ông đồng ý, Cố Hoài Thượng Cố Ngao Cương thì sao, tiểu bối không đồng ý, lẽ nào ông ấy lại vì Lâm Bạch Thanh mà xích mích với con cháu?
Đám người đứng ngoài xem đều im lặng, cũng không biết đã trải qua bao lâu, Lâm Bạch Thanh bỗng nhiên mở miệng, nói: “Chỉ còn một người nhỉ, chú nhỏ chú cũng nhìn thấy rồi, cháu với bọn họ đều không hợp, nhưng Linh Đan Đường cũng không thể cứ để im như vậy, chú nhỏ, chú… có bằng lòng lấy cháu không?”
Tiếng đồng hồ vang lên, gõ đông đông đông mười một cái.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều đang tìm kiếm chú nhỏ trong miệng Lâm Bạch Thanh.
Cố Bồi cũng đang ngẩng đầu nhìn Lâm Bạch Thanh, muốn xác định không phải ảo giác của anh mà là cô nói như vậy thật.