Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Cháu không tới muộn chứ?”
Hai ông cụ liếc nhìn nhau, còn Cố Vệ Quốc.
Y học cần phải truyền lại, mấy người cháu cũng có sự nghiệp muốn liều mạng của mình, thực ra giữ tâm bình thản rồi ngẫm lại, Cố Vệ Quốc nhiều tuổi, tính cách trầm ổn, hơn nữa còn không sự nghiệp riêng, là người thích hợp nhất để kết hôn với Lâm Bạch Thanh.
Lần trước là bởi vì trên người anh ta quá thúi khiến hai ông nổi giận, nhưng gần đây anh ta cần cù chăm chỉ bắt chuột bắt dơi, hai ông để trong mắt, như vậy Lâm Bạch Thanh cũng để trong mắt.
Quanh đi quẩn lại, ngay một giây Cố Vệ Quốc đi vào, Cố Vệ Quân đã bừng tỉnh đại ngộ: Chính là anh ta!
Cố Vệ Quốc không tranh không đoạt, có bộ dạng anh lớn.
Trong lòng cậu có chút không vui, bởi vì cậu nghĩ Cố Vệ Quốc kết hợp với Lâm Bạch Thanh, tuổi tác quá xa, nhìn cô gái dịu dàng đang ngồi giữa hai ông, lại nhìn anh trai lại đã ba mươi, khóe mắt cũng có nếp nhăn, không khỏi thấy chua chát khổ sở thay Lâm Bạch Thanh.
Nếu như cậu có thể làm chủ, cậu sẽ nhảy dựng lên phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng cậu không thể.
Lại nhìn thêm một vòng, lúc này Cố Vệ Quốc đang đắc chí.
Còn tốt đẹp hơn cả cảnh trong mơ!
Lâm Bạch Thanh từ chối người ưu tú hơn là Ngao Cương và Vệ Quốc, sau đó muốn chọn anh ta.
Nhưng cũng nằm trong dự liệu của anh ta, dù sao mấy anh em nhà bọn họ nhiều như vậy, chỉ có anh ta hiểu tâm tư của cô nhất, sẽ đặt anh ta ở vị trí truyền thừa trung y thứ nhất, người anh trong lòng cô, nhưng tuổi của anh ta đã cao nên vẫn giữ bình thản.
Anh ta nói: “Bạch Thanh, đã tìm xong rồi, anh đã hỏi bác sĩ Lưu xin phương pháp, cũng làm xong cho em rồi.”
Thấy trong cốc của ông Ba ông Năm không còn nước, anh ta vội vàng cầm phích nước nóng lên rót một lượt, vừa lễ phép lại chu toàn.
Anh ta như chỉ dùng một chiêu không đánh mà vẫn khuất phục được đối thủ, dương dương đắc ý như gà chọi thắng, mào gà trên đầu dựng lên, chỉ thiếu mỗi gáy hai tiếng giống gà trống, kết quả Lâm Bạch Thanh mở miệng nói cái anh ta lại trợn tròn mắt.
“Ông Ba, ông Năm, thật ra cháu thấy cháu không hợp với anh Vệ Quốc nhất.” Cô nói.
Tuy rằng hôm nay đã muộn nhưng tất cả mọi người vẫn không ngừng giật mình, nhưng đây là lần bọn họ giật mình nhất.
Đám người đứng ở ngoài xem đều chấn động, rồi lại yên lặng nghe thấy cả kim rơi.
Cuối cùng, ông Ba nói: “Cháu ngại tuổi của thằng bé lớn hả, nhưng đàn ông tuổi lớn một chút không sao cả, thằng bé bận rộn sẽ trầm ổn hơn, có thể tin tưởng hơn, thằng bé có thể chú ý cháu ở trong cuộc sống.”
Ông Năm cũng nói: “Từ trước đến nay thằng bé đoàn kết với anh em, trong khoảng thời gian này vẫn luôn vất vất vả vả tìm thuốc, Ngao Cương với Vệ Quân không hợp với cháu, thằng bé lại không có công việc khác có thể làm, bản thân cũng có lòng, nhất định sẽ hòa hợp với cháu.”
Mấy chú bác cũng nói: “Bạch Thanh cháu đừng soi mói quá, thằng bé Vệ Quốc không tồi đâu.”
Cố Hoài Thượng thì cố ý nói mát: “Là người ai cũng sẽ có ưu điểm, cũng sẽ có khuyết điểm, thực sự không nên đông thực tây túc (*), dù sao cô muốn tìm một người đàn ông không có chút thiếu sót gì cũng không dễ dàng.”
(*) Đông thực tây túc: thành ngữ ám chỉ người tham lam, lắm mưu nhiều kế.
Đưa năm sáu người cháu cho cô lựa đông nhặt tây đã nể mặt cô lắm rồi?
Lâm Bạch Thanh không tranh luận cùng mọi người, chỉ hỏi Cố Vệ Quốc: “Tìm đủ bốn vị thuốc rồi?”
Cố Vệ Quốc nhìn mọi người cười: “Hạnh bất nhục mệnh (*), tất cả đều xong rồi.”
(*) Hạnh bất nhục mệnh: may mắn không phải hổ thẹn khi không làm được nhiệm vụ cấp trên giao hay bạn bè nhờ vả.
Thấy có vẻ Lâm Bạch Thanh muốn thử, ông Ba nói: “Bạch Thanh, đàn ông có chút tật xấu là bình thường.”
Ông Năm cũng nói: “Chuyện thằng bé giúp đỡ, mọi người đều biết.”
Lâm Bạch Thanh xoay người, rút một phần văn kiện từ trong ba lô ra, nhìn Cố Bồi trong góc.
Cố Bồi hỏi Cố Vệ Quốc đúng thời điểm: “Lúc đó cháu tìm thuốc giúp Bạch Thanh, con dế mèn nguyên phối ở đâu ra?”
Đột ngột không kịp chuẩn bị, Cố Vệ Quốc nhìn Vệ Quân cùng Cố Ngao Văn, ba người cùng kêu lên: “Bắt được.”
“Không đúng, Bạch Thanh nhờ chú làm thí nghiệm, chú có số liệu, con dế mèn cháu tìm được, dược tính chỉ bằng một phần mười của Bạch Thanh.” Cố Bồi nói.
Cố Vệ Quốc biết dế mèn nguyên phối với dế mèn không nguyên phối có sự khác biệt, nhưng cũng không biết là khác bao nhiêu.
Hơn nữa dế mèn nguyên phối với không nguyên phối, anh ta thấy cũng là một loại, người bình thường rất khó phân biệt nó, cho nên lúc đó chỉ bắt bừa, tìm mấy con, anh ta cũng đã bỏ qua chuyện kia từ đời nào.
Kết quả lại đúng là cái hố, lúc đó đào xong, hiện tại anh phản ừng lại, người đã ở trong hố?
Nhưng chỉ là mấy con dế mèn, dế mèn nguyên phối hay không nguyên phối, vấn đề cũng không lớn lắm.