Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Theo kinh nghiệm của anh, cho dù bọn họ có tùy tiện nói mấy câu bình thường thì chắc chắn sẽ có thâm ý khác.

Hơn nữa Lâm Bạch Thanh cũng không gầy, tỉ lệ mỡ thừa trong cơ thể cô vô cùng thấp nhưng cô có cơ thể rắn chắc mà cô gái bình thường không có, da thịt cân đối, vô cùng khỏe mạnh.

Lục Uẩn liên tục bảo Lâm Bạch Thanh gầy, Cố Quyên còn nói cái gì mà hiện tại sinh con thì hơn sớm, Cố Bồi cảm thấy không được bình thường.

Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, không thể lập tức nghĩ ra cái gì.

Thực ra là như này, mọi người đều nghĩ Lâm Bạch Thanh chắc chắn sẽ chọn Cố Ngao Cương, người làm mẹ làm gì có ai là không mong chờ được ôm cháu. Lục Uẩn không chỉ tìm cách để cô nhanh chóng kết hôn mà ngay cả việc ôm cháu cũng đã sắp xếp xong.

Vì khó sinh, cơ thể Cố Quyên lại bị tổn thương nên theo bản năng không muốn để Lâm Bạch Thanh sinh con sớm.

Hai người họ vẫn cố chấp vẫn suy nghĩ của mình.

Suy nghĩ, Lâm Bạch Thanh cố ý nói: “Bác Lưu muốn anh Ngao Cương nhanh chóng kết hôn, bác ấy cũng muốn sớm được ôm cháu.”

Cố Bồi thở mạnh, anh hiểu, Lâm Bạch Thanh còn chưa kết hôn đã bị mẹ chồng thúc giục kết hôn.

Cô mới 21 tuổi, còn rất nhỏ, tuy rằng Cố Bồi cũng biết khi kết hôn sẽ phải đối mặt với vấn đề sinh dục.

Nhưng hôn sự còn chưa có định, mẹ chồng đã thúc giục Lâm Bạch Thanh sinh nở, trong lòng anh cảm thấy không thoải mái.

Xe đã đi đến đường quốc lộ, trong xe hơi nóng lại thấy cô có vẻ khát, Cố Bồi bảo cô nhìn chỗ cửa xe. Lâm Bạch Thanh đưa tay ra sờ, có một cái túi, sờ có chút lạnh, cô mở ra nhìn, ngạc nhiên: “Cocacola?”

“Bổn Bổn đã khỏi hẳn, Tâm Tâm đang hồi phục tốt, coi như là phần thưởng cho bản thân đi.” Cố Bồi nói.

Sau khi chữa khỏi cho người bệnh, việc đầu tiên nhóm tây y phải làm đó chính là tự thưởng cho mình một chai cocacola.

Cố Bồi không biết sở thích của cô, nghĩ cô cũng thích uống cocacola.

“Cảm ơn chú nhỏ.” Lâm Bạch Thanh uống một ngụm, trời nóng uống cái này quả thật rất thoải mái.

“Cháu có thể không chọn. Nếu ông Năm không đồng ý, tôi thay chi thứ tư nhận cháu, còn hôn sự? Thế hệ cháu trai tôi không thể thay đổi, di chúc tôi cũng không có cách thay đổi. Nếu bọn họ đến trước mặt tôi mời rượu nhận nuôi tôi cũng sẽ không để bọn họ làm thay đổi ý định.” Cố Bồi lại nói đến chuyện hôn nhân.

Lâm Bạch Thanh không ngờ.

Vào ba năm trước nhà họ Cố đã bắt đầu thương lượng chuyện thừa kế Linh Đan Đường sau khi Cố Minh bị bệnh. Có một khoảng thời gian Cố Minh nhờ cô gửi thư ra nước ngoài, điều đó chứng minh ông muốn tìm chi thứ tư, muốn nghe ý kiến của chi thứ tư.

Tổng cộng có năm chi, dù ba chi còn lại có cùng một ý kiến thì chi thứ tư vẫn đứng cùng một chiến tuyến với Cố Minh. Tuy ông đứng một mình một chiến tuyến thì vẫn có thể dựa mong muốn của mình để thu xếp cho cô.

Nhưng ông chưa từng nhận được thư từ nước M, điều đó có nghĩa là Cố Bồi không quan tâm đến Linh Đan Đường.

Đương nhiên anh về cũng là việc nhà, đủ tư cách là bậc bề trên.

Nhưng con người nuôi con ch.ó cũng sẽ sinh ra tình cảm, hiện tại anh nhìn thấy tài năng y học của cô nên mới đề cao cô, anh nhớ lại năm đó bản thân đã xử lý tình hình tùy tiện như nào.

Cái này đương nhiên là tốt, Lâm Bạch Thanh có muốn ép hôn, anh cảm thấy áy náy thì mới chịu đồng ý một cách thoải mái.

Hơn nữa nhìn anh áy náy, trong lòng cô có chút vui vẻ.

Dù sao ba năm trước khi Cố Minh viết thư hỏi ý kiến, nếu anh trả lời bức thư, tỏ rõ ý kiến của chi thứ tư giúp đỡ Cố Minh một phen thì hôm nay anh cũng không phải áy náy như này.

Nói đến cái này, Lâm Bạch Thanh đột nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, chú nhỏ, thư của thầy cháu gửi cho chú, chú còn giữ không? Cái tem ở trên đó là tem con gấu năm 1989 rất có giá trị sưu tầm. Nếu không ngại thì cháu hy vọng chú sẽ trả lại cho cháu.”

Cố Bối: “Thư, thư nào, thầy cháu viết thư cho tôi khi nào?”

Lâm Bạch Thanh sửng sốt, ba năm trước anh không nhận được thư của Cố Minh sao?

“Không đúng, rõ ràng thấy cháu gửi thư cho chú mà.” Lâm Bạch Thanh nói.

Cố Bồi im lặng một lúc mới nói: “Ba năm trước, tôi có đổi địa chỉ một lần, có phải là gửi đến địa chỉ cũ của tôi phải không?”

Lâm Bạch Thanh cảm thấy buồn cười, trong một khoảnh khắc cô còn đang suy nghĩ có phải ông Ba và ông Năm cố tình chặn thư lại hay không.

Nhưng dựa trên sự hiểu hết của cô về hai người họ thì họ không phải loại người như vậy.

Cô lại nghĩ, chẳng lẽ có ai trong nhà bác Cả không muốn chi thứ tư tham gia vào chuyện của Linh Đan Đường nên lặng lẽ chặn thư lại? Nháy mắt trong đầu cô chứa toàn thuyết âm mưu.

Cuối cùng nguyên nhân Cố Bồi không nhận được thư là do anh chuyển nhà?

“Lúc đó cha tôi vừa mới qua đời, tôi có chuyển nhà mấy lần, vì vậy… rất xin lỗi.” Bản thân Cố Bối cũng hiểu nên anh cực kỳ áy náy nhưng hiện tại đã muộn rồi.

Hơn nữa với tình hình lúc đó, di chúc không phải thứ một mình Cố Bồi có thể thay đổi.

Lúc ấy chủ trương đặt hôn sự cho hàng con cháu là chủ ý của ông Hai, khi lâm chung Cố Minh không muốn đồng ý

Dù sao chi thứ hai cũng nghèo, mấy cháu trai có thể xoay người thì phải dựa vào Linh Đan Đường.

Advertisement
';
Advertisement