Tất cả các anh em nhà họ Cố đang suy nghĩ xem cuối cùng Lâm Bạch Thanh sẽ chọn ai nhưng cô lại đang suy nghĩ có nên lãng phí cơ hội duy nhất được dùng kim châm cứu vàng này vì gấu trúc Kỳ Kỳ không.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm anh em nhà họ Cố không tới dược đường, sau khi hàng xóm nghe ngóng thì mới biết buổi tối hôm nay Lâm Bạch Thanh sẽ có quyết định chính thức về hôn sự.
Không thể qua loa giống lần trước, lần này bác sĩ trung y chính thức muốn tuyển chồng, người sau so với người trước còn vĩ đại hơn, mọi người vui vẻ cười toe toét, nhóm hàng xóm còn vì chuyện tuyển ai mà bàn tán ầm ĩ.
Trước mắt có ba phái, Vệ Quân, Ngao Cương và Vệ Quốc.
Nhưng không ngờ trong ba phái thì phái Cố Vệ Quốc có tiếng nói cao nhất.
Thật ra là anh ta chủ yếu là tìm sự ủng hộ nhưng anh ta lại lấy cớ đúng lúc, nói bản thân đi tìm phân, còn bảo đàn em Lưu Bách Cường, dẫn theo một đoàn cả ngày đi khắp ngõ nhỏ bắt từng con chuột.
Gần đây mèo trong ngõ Nam Chi đều khóc thét bởi vì chuột đã bị Lưu Bách Cường bắt hết rồi.
Mà chỉ cần Lâm Bạch Thanh chọn anh ta làm chồng thì sau này ngõ Nam Chi sẽ không có một con chuột.
Nhóm hàng xóm thiếu chút nữa chỉ vào Cố Vệ Quốc bảo với Lâm Bạch Thanh: “Chọn anh ta, chọn anh ta!”
Dược đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, có rất nhiều người từ nhà họ Cố đến, mọi người nói chuyện, hò hét ăn cơm với nhau. Tuy rằng cha Ngao Cương: Cố Hoài Thượng không vui nhưng cha Vệ Quân: Cố Hoài Tông và cha Ngao Văn: Cố Hoài Lễ thì đều rất thích Lâm Bạch Thanh.
Nghĩ đến việc hôm nay cô được nghỉ ngơi một ngày, lập tức muốn đi vào trong nhà ngồi, nói chuyện một chút.
Nhưng từ sáng sớm Lâm Bạch Thanh đã gọi điện cho Cố Bồi muốn hẹn anh ra ngoài một chuyến.
Sau khi suy nghĩ cả đêm, cô quyết định mượn kim châm vàng để chữa trị cho Kỳ Kỳ. Bởi vì đến thành phố Thâm Hải, hơn nữa kim châm vàng rất quý giá cô không dám cầm nó đi xe đường dài nên nhờ Cố Bồi đưa mình đi.
Cố Bồi đến rất nhanh, bảy giờ cô gọi điện thoại thì bảy giờ bốn năm phút anh đã đến dược đường.
Mẹ của Cố Ngao Cương là Lục Uẩn với Cố Quyên đã đi mua đồ ăn từ sáng sớm, lúc trở về nhìn thấy Lâm Bạch Thanh muốn lên xe Cố Bồi. Hai người nhìn nhau bởi vì từng nghe mấy đứa cháu từng nói, anh chê Lâm Bạch Thanh hôi còn hung dữ với cô.
Cố Quyên chạy tới nói: “Định đi khám bệnh cho gấu trúc đúng không? Tiểu Bồi, đừng mắng Tiểu Lâm. Con bé vẫn còn nhỏ, hôm nay là ngày quan trọng của con bé, đừng làm con bé không vui.”
Lục Uẩn cũng nói: “Nhớ đưa con bé về sớm một chút. Buổi tối Tiểu Lâm sang nhà thím ăn cơm rồi đến nhà cũ.”
“Thím Lục, cảm ơn lòng tốt của thím. Hôm nay cháu có chút việc nên sẽ không đến ăn cơm được.” Lâm Bạch Thanh nói.
Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng chắc chắn Ngao Cương sẽ được chọn, Lục Uẩn đã xem cô như con dâu, qua cửa số vén mái tóc rối của Lâm Bạch Thanh, nói: “Cháu gầy quá, buổi tối qua nhà thím ăn cho ngon, phải bồi bổ cho bản thân mới được.”
Cố Quyên nói: “Chị dâu, con bé 21 tuổi, không còn nhỏ lại còn là bác sĩ. Cứ sống vui vẻ thêm mấy năm, chị cũng được thoải mái vài năm nữa, đừng tự tìm phiền phức cho mình sớm như thế.”
Lục Uẩn nhìn Cố Quyên: “Em đúng là bà cô già. Nếu không lo lắng trong khi bây giờ chị còn trẻ, còn có sức qua mấy năm nữa chị già rồi, lòng thì có nhưng sức chẳng còn, muốn giúp mấy đứa nhỏ cũng chẳng được.”
Cố Quyên nghĩ cũng đúng nhưng cô ấy nói: “Mang thai đúng thật là rất mệt mỏi, Bạch Thanh vẫn muốn làm việc, sẽ rất vất vả.”
Hôn sự còn chưa định xong, hai người họ đã nghĩ đến việc sinh con.
Lục Uẩn cười cười, còn định nói gì đó thì Cố Bồi ngắt lời bà ấy: “Xin lỗi, chúng em có chút việc, hơi vội…”
“Đi đi, đi đi, trên đường cẩn thận, đừng hung dữ với Bạch Thanh đấy.” Lục Uẩn thu tay lại.
Lâm Bạch Thanh duỗi chân ra, phát hiện dưới chân có một đôi dép bông.
“Thay.” Cố Bồi nói.
Lâm Bạch Thanh hoảng sợ, nhớ đến trò đùa của mình hôm qua. Đây là Cố Bồi hiểu nhầm mình muốn phát sinh mối quan hệ thân mật với anh? Anh cũng quá to gan rồi, trên xe mà cũng dám, để ở ghế trước mà không để sau?
Trên xe này không có dán màng nhưng lại có rèm che. Nếu xe quân đội có rèm che khi đi xe lắc qua lắc lại, chắc chắn sẽ có người nhìn ngó, anh thật to gan thế mà lại muốn làm chuyện xấu trên xe?
Lúc này Cố Bồi nói: “Đi đường xa, ngồi xe chân sẽ khó chịu, đi dép lê sẽ thoải mái hơn một chút.”
Đi đến Thâm Hải mất khoảng một tiếng rưỡi, có người sẽ rất thoải mái khi đổi thành dép lê để ngồi đường dài nhưng Lâm Bạch Thanh lại không có thói quen như vậy.
Cô nói: “Không cần, cháu không có thói quen đổi giày khi ngồi xe.”
Thì ra là cô suy nghĩ nhiều, cũng may là cô không thể hiện ra ngoài.
Cố Bồi còn nói: “Những lời Quyên Tử với mẹ Ngao Cương nói có phải còn có ý tứ khác đúng không?”