Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chiêu Đệ rất ghét người chú út này, giày bị bẩn cũng tức giận, còn chê chị cô ấy hôi bắt chị cô ấy phải đi tắm.

Thế mà lúc trước cô ấy còn động lòng, cảm thấy chọn chú út là một lựa chọn không tồi.

Cảm ơn trời đất, trong di chúc ghi là trong số các cháu trai nhà họ Cố, cái quy định kia chỉ có thể chọn trong các cháu trai nhà họ Cố. Nếu không chẳng may chọn anh thì đời này chị cô ấy có thể có ngày lành sao?

Nhưng không dám đánh người người ta, Chiêu Đệ đành nói: “Chú nhỏ, ngày nào cũng bọn cháu cũng tắm rửa, cháu cũng không cần tiền của chú, chút nữa cháu đưa chị cháu đi tắm là được rồi.”

Cô ấy hy vọng anh em nhà họ Cố sẽ đứng lên nói vài lời thay chị cô ấy.

Nhưng chú nhỏ ác quỷ đang đứng trước mặt, anh em nhà họ Cố cũng sợ hãi tất nhiên sẽ không có ai đứng ra.

Cố Bồi không biết mình bị Chiêu Đệ hiểu lầm, nhìn một vòng cảm thấy khá hài lòng, anh còn có việc phải làm nên đi trước.

Trong số anh em nhà họ Cố trừ Cố Ngao Cương cảm thấy không có gì ra thì những người khác đều cảm thấy chú nhỏ có bệnh.

Chê bai bọn họ thì thôi đi, Lâm Bạch Thanh là một cô gái mà chú ấy lại bắt cô đi tắm rửa ở trước mặt bao nhiêu người.

Đây không phải là công khai nói trên người cô có mùi sao?

Đây là chú nhỏ sao? Không phải, chú ấy là ác quỷ, tất cả mọi người đều kêu oan thay Bạch Thanh.

Khi Cố Bồi rời đi, mọi người lập tức tranh nhau an ủi cô.

Cố Vệ Quân còn cố ý ngửi vai Lâm Bạch Thanh rồi mới nói: “Thơm ngào ngạt không hôi chút nào.”

Ngao Vũ khoác lên bả vai cô: “Chú nhỏ của anh đơn giản là bị bệnh, chú ấy thấy ai cũng bẩn, em đừng để bụng.”

“Tôi còn phải bào chế thuốc, nếu dọn vệ sinh xong rồi thì mọi người về đi, ngày mai không cần tới đâu.”

Lâm Bạch Thanh nói xong, nghĩ rằng nhóm thanh niên này sẽ mệt mỏi sau một ngày vất vả sẽ rời đi nhưng vừa mới xoay người thì nghe thấy tiếng Cố Vệ Quân đằng sau nói: “Bạch Thanh, nói thế này, có thời gian tôi sẽ không kém hơn anh Ngao Cương. Tôi chắc chắn sẽ ra nước ngoài, dù sao cái tôi học cũng là tài chính, trong nước không có đất phát triển. Có lẽ hôm nay cậu vẫn chưa biết trong tương lai tôi thành công như nào nhưng…”

Cậu dang hai tay ra, lùi lại phía sau một bước, nở nụ cười: “Sớm muộn có một ngày cậu sẽ biết.”

Ý là không chọn cậu sau này chắc chắn cô sẽ hối hận.

Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Được.”

Buổi tối ngày mai sẽ đưa ra quyết định, coi như là cạnh tranh một lần, mấy anh em đều phát biểu cảm nghĩ một chút.

Cố Ngao Văn u ám nói: “Bạch Thanh, nó phải ra nước ngoài nhưng tôi sẽ không bao giờ ra nước ngoài.”

Vì Ngao Vũ đã có bạn gái nên không muốn tranh giành nhưng từ đáy lòng hy vọng Lâm Bạch Thanh có thể tốt hơn, đẩy Cố Ngao Văn một cái: “Dù hai người bọn anh có đi em cũng chẳng có hy vọng nào đâu, im miệng cho anh.”

“Em thì sao chứ, lúc các anh không ở đây chỉ có em ở bên cạnh Bạch Thanh.” Cố Ngao Văn nói.

Cậu ta tủi thân, rõ ràng thịt đã ở bên miệng cậu ta, sao đột nhiên lại xuất hiện con sói vậy.

Tình tình Cố Ngao Cương điên cuồng, Vệ Quân nói hay thì anh ta phải nói hay hơn Vệ Quân.

Anh ta nói: “Bạch Thanh, kiến thức của anh cao như sao, rộng như biển, cũng đã từng đi qua dòng nước xiết chỗ nước cạn, vượt qua sóng gió, chạm đến bầu trời. Hơn nữa dù có ở trong nước, một năm lương của anh cũng tầm bảy mươi nghìn đồng, cho nên…”

Bỏ qua anh ta là mất mát lớn nhất trong cuộc đời cô.

Anh ta nói xong sau lưng những người khác đều đổ mồ hôi lạnh.

Trong những năm gần đây nếu nhà ai có mười nghìn đều khua chiêng gõ trống khoe khoang thế mà Cố Ngao Cương trong một năm đã có thể có bảy mươi nghìn.

Cố Vệ Quân tức giận, nhân lúc Ngao Cương không chú ý, ném mấy cục phân chuột vào túi của anh ta.

Sau khi nói suy nghĩ của mình xong, theo lý mọi người đều rời đi nhưng Cố Ngao Cương có chút việc phải nói chuyện riêng với Lâm Bạch Thanh, hỏi cô trước: “Bạch Thanh, em đã chữa xong cho ba con gấu trúc chưa?”

Lâm Bạch Thanh nghiêm túc nói: “Chưa, có một con rất khó chữa trị, em cũng đang nghĩ nên phải gì bây giờ.”

Câu hỏi này của anh ta đã nhắc nhở các anh em, liên tục hỏi tình hình thế nào.

“Có hai con chỉ cần hai ngày nữa là hồi phục nhưng có một con rất khó chữa trị, tôi đang tìm cách.” Lâm Bạch Thanh nói.

Cố Ngao Cương hỏi: “Em đã trở lại, ai là người chữa cho gấu trúc?”

Lâm Bạch Thanh nói: “Nhóm y tế của bệnh viện hải quân vẫn chưa rút lui.”

Cố Ngao Cương do dự, cuối cùng nói: “Chậc, buổi tối chúng ta đi ăn cơm đi, anh có chuyện muốn hỏi ý kiến em..”

Lâm Bạch Thanh còn chưa trả lời, Cố Vệ Quân đã nói: “Anh sáu, đừng phá quy tắc giữa chúng ta.”

Advertisement
';
Advertisement