Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Ngay cả gấu trúc xì hơi, nôn ói Cố Ngao Cương còn chịu không nổi. Sau này anh ta có thể bao dung Lâm Bạch Thanh đến mức nào cơ chứ.

Cố Bồi không biết có nên nói những gì mình quan sát được cho Lâm Bạch Thanh không.

Đúng lúc này, Lâm Bạch Thanh đầu tiên là khẽ thở dài, tiếng thở này khiến Cố Bồi thấp tha thấp thỏm, qua một lúc lâu cô mới nói một cách sâu xa: “Cố Ngao Cương thật đúng là giống chú nhỏ, cháu khá là thích anh ấy.”

Qua một lúc lâu Cố Bồi cũng không nói gì, tập trung đánh tay lái.

Lâm Bạch Thanh không nhìn thấy mặt Cố Bồi từ kính chiếu hậu mà chỉ thấy hầu kết của anh cứ chuyển động lên xuống, không ngừng lăn lộn, cô lại nói: “Nhưng anh ấy không ưu tú bằng chú nhỏ.”

Trong lòng Cố Bồi lướt qua một cảm giác nói không nên lời, bèn nói: “Nó vẫn còn nhỏ tuổi, dần dần rồi sẽ chín chắn hơn.”

Lâm Bạch Thanh hỏi ngược lại: “Chú nhỏ, chú cũng mới 27 tuổi thôi, mà sao chú chín chắn hơn Ngao Cương nhiều vậy?”

Đời trước cô chưa từng nói chuyện với anh như vậy, liền tò mò phản ứng của anh. Anh ngồi đằng trước lái xe, cô ngồi ở đằng sau, vị trí lệch nhau cuối cùng cũng nhìn thấy rồi, vẻ mặt của Cố Bồi còn khó coi hơn cả lúc bị gấu trúc ói lên người.

Cuối cùng, nhẫn nhịn một lúc lâu sau mới rặn ra được một câu: “Con người dù sao cũng phải trải qua một số chuyện mới có thể trưởng thành, nếu Ngao Cương chưa trải qua trắc trở, chưa trưởng thành thì cũng không thích hợp cháu.”

Đứng trên lập trường của đời chú đưa ra kiến nghị, lời này của anh đã rất chân thành rồi.

Tất nhiên, bản thân Cố Bồi cũng như thế.

Trước lúc cha anh mất anh chưa từng nghĩ sẽ về nước, sau khi cha anh mất, vì tuân theo nguyện vọng của cha nên anh mới quay về.

Đời trước Lâm Bạch Thanh bị Cố Vệ Quốc vừa lừa vừa gạt đến mức tổn thương sâu sắc, không còn ôm hy vọng gì về tình yêu.

Nhưng cô sống lại trở về tuổi trẻ, cũng có được một tâm hồn trẻ trung, lại trở thành người thích trêu chọc người khác.

Thấy Cố Bồi chính trực, cô liền nói: “Chú nhỏ, người cháu hôi quá, cháu muốn đi tắm.”

Nhà Cố Bồi có chỗ để tắm nhưng đương nhiên anh không tiện đưa Lâm Bạch Thanh về, hỏi ngược lại: “Đi nhà tắm công cộng?”

“Đến nhà tắm xông hơi, hôm nay cháu kiếm được hai mươi đồng, xông hơi một người mười đồng, vừa đủ cho hai chúng ta.” Lâm Bạch Thanh nói xong liền lấy tiền ra, hai tờ mười đồng kiểu cũ mới tinh, xoa hai tờ vào nhau là được một khoản tiền lớn.

Cố Bồi lại bị dọa, bởi vì mấy năm nay quán đồ nướng cùng với nhà tắm xông hơi lan tràn khắp cả nước đều mang theo sắc thái tình dục. Một đôi nam nữ đi đến chỗ loại này, dù là quan hệ có rất bình thường cũng sẽ trở nên không bình thường.

“Về Linh Đan Đường trước đi, mấy ngày rồi tôi chưa đến đó, đến xem chúng nó dọn dẹp như thế nào rồi.” Cố Bồi nói với giọng thương lượng.

“Chú tắm rồi, còn cháu thì chưa, người cháu bẩn cháu muốn đi tắm.” Lâm Bạch Thanh nói to.

Cố Bồi dừng xe ở ven đường, quay đầu dùng giọng thương lượng nói: “Thanh Thanh, mặc quân phục không thể vào nhà tắm xông hơi được, hay là như này, lát nữa tôi gọi người khác đưa cháu đi tắm.”

Người khác, là ai?

Vệ Quân hay Cố Ngao Cương, để họ đưa cô đi nhà tắm xông hơi là xong á?

Thật ra Lâm Bạch Thanh không tính làm chuyện không đứng đắn, cô cũng chỉ muốn biết bây giờ rốt cuộc là anh quan tâm cô bắt nguồn từ loại tình cảm nào, kết quả anh làm chức chú này rất xứng đáng, vai vế cũng giữ chặt vô cùng.

Dẫm chân ga, Cố Bối phóng qua nhà tắm xông hơi, hai người đều không nói, trong chớp mắt xe đã về đến Linh Đan Đường.

Đầu tiên thấy Cố Vệ Quân đang đợi dài cổ, vừa nhìn liền biết đang đợi Lâm Bạch Thanh.

Nhưng thấy xe của Cố Bồi liền bị dọa đến mức trượt chân, xoay người đi thông báo.

Đến lúc lái thẳng vào trong sân của Linh Đan Đường, anh em nhà họ Cố đứa thì quét dọn đứa thì nhặt rác.

Thấy Cố Bồi xuống xe, vội vàng hỏi: “Chú nhỏ, chú thấy bọn cháu dọn dẹp như thế nào?”

Dọn dẹp khá là tốt, tường trong sân được đập hết, gạch cũng được xếp ngay ngắn, toàn bộ ván gỗ được xếp ngăn nắp, cả tòa nhà hai tầng đều sạch sẽ chỉ đợi đội thi công tới.

Đúng lúc này Chiêu Đệ tan làm đã về đến nhà, vừa mới nhìn, úi chà, năm sáu chàng trai cao to, mỗi người một vẻ.

Hàng xóm láng giềng khắp ngõ cũng tò mò muốn chết, nín thở bám vào vách tường, bên cửa sổ, trốn trong góc, theo dõi chuyện chọn chồng còn cuồng nhiệt hơn cả xem phim truyền hình.

“Rất tốt.” Cố Bồi nói xong, đi đến cạnh Chiêu Đệ, rút ra một tờ tiền lớn một trăm đồng đưa cho cô ấy, cúi đầu nói: “Làm phiền cháu rồi, dẫn chị cháu đi tìm nhà tắm xông hơi nào xịn chút, tắm cho thoải mái.”

“Tại sao cháu phải dẫn chị cháu đi tắm, người chị cháu rất bẩn, rất hôi à?” Chiêu Đệ lớn tiếng hỏi ngược lại.

Lâm Bạch Thanh: …!

Thế hóa ra người mà Cố Bồi nhờ để dẫn cô đi tắm là Chiêu Đệ hả?

Advertisement
';
Advertisement