Cố Bồi bừng tỉnh hiểu ra, nhóc con này chẳng những bị đầy bụng mà còn có vấn đề về mũi.
Nhưng kiểm tra bằng thiết bị không cho thấy triệu chứng nghẹt mũi, vậy đang xảy ra chuyện gì?
Lúc này Lâm Bạch Thanh thấp giọng nói: “Chú nhỏ, trung y của chúng ta nói về đờm, được chia ra làm đờm giả và đờm thật, đờm thật có thể nhìn thấy, nhưng đờm giả thì vô hình, cơ thể Bổn Bổn có đờm giả, cho nên các chú không kiểm tra ra được.”
Đờm giả mà trung y nói, vừa đúng hôm qua Cố Bồi đọc qua tài liệu lịch sử thấy, lúc đó còn đang suy nghĩ đờm giả là gì, kết quả hôm nay đã gặp một trường hợp.
Mà khi anh đi vào, đám người bên ngoài cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bác sĩ trung y nhỏ kia đã có thêm viện trợ từ bên ngoài.
“Chú nhỏ, chú bế con lớn kia lại đây.” Lâm Bạch Thanh nói.
Cố Bồi xoay người nhìn, con này tên là Tâm Tâm, gấu không hề giống như tên gọi, không đáng yêu chút nào, vừa mập vừa lớn, trong tình huống này ngay cả nhân viên chăm nuôi cũng không bế được nó, cũng chỉ có người cao lớn như Cố Bồi mới có thể kéo nó tới.
Không chỉ bẩn trên người, xung quanh Tâm Tâm cũng rất bẩn, toàn là tre với chất nôn nó nhai nuốt rồi, trên bụng lại càng bẩn hơn, đờm dính với nước mắt, còn có chất nhờn không biết là gì, tay Cố Bồi vừa chạm vào liền bị dây phải, chất nhờn kéo ra thành sợi dài.
Mặc dù mất rất nhiều sức lực, nhưng anh cũng kéo nó lại được, khi giơ tay lên, cả hai tay đều đã nhớp nháp.
Người vây xem bên ngoài đều hít sâu ớn lạnh, Lâm Bạch Thanh nhìn chú nhỏ hai đời đều sạch sẽ bị cô làm cho bẩn thỉu, không hiểu sao lại có sự vui vẻ dâng lên trong lòng, thầm nghĩ: Chú mà cũng có hôm nay.
Mọi người đều cho rằng nếu cô đã châm cứu cho Bổn Bổn thì cũng sẽ châm cứu cho Tâm Tâm.
Nhưng lại không phải, cô vừa ôm Bổn Bổn trong lòng, tay kia vừa bắt mạch cho Tâm Tâm.
Cô đang bắt mạch cho gấu trúc!
Con này được Cố Bồi ôm, bởi vì bị đầy bụng nên trong bụng tràn đầy chướng khí, nó rất khó chịu, cũng không cho bất kỳ ai chạm vào bụng cả, có điều tay Lâm Bạch Thanh nhẹ nhàng vuốt ve, nó cũng không phản kháng.
Tay cô vuốt ve bụng gấu trúc, nhắm mắt im lặng một lát rồi mở mắt ra, đột nhiên hai ngón tay cũng vung lên, đ.ấ.m một cái vào bụng Tâm Tâm, đ.ấ.m xong lại đổi vị trí, rồi đ.ấ.m thêm vài cái nữa, hai ngón tay cùng vung lên, bắt đầu xoa bóp.
Không châm cứu nữa mà đổi thành đ.ấ.m gấu trúc rồi?
Những người bên ngoài hoảng sợ ngã ngửa tập thể, vẻ mặt Cố Bồi đang ôm lấy gấu trúc cũng thay đổi.
Nhưng đến khi Lâm Bạch Thanh đ.ấ.m xong, Tâm Tâm chỉ hừ hừ hai tiếng, dùng móng chân cào cào mấy cái, không có động tác nào quá khích.
Lâm Bạch Thanh trong lòng đã nắm chắc, cô đã tìm được huyệt vị của gấu trúc, châm cứu sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng cô không đủ sức lực cùng lúc châm cứu cho hai con vật, chỉ có thể dùng liệu pháp điểm huyệt.
Đương nhiên, chủ yếu là bệnh của gấu trúc mặc dù nhìn nghiêm trọng nhưng đều thuộc loại bệnh bề mặt thôi, đầu tiên là nhấn mạnh tay, cảm giác có hiệu quả rồi, khi gấu trúc đã thoải mái, cô lại đổi thành phương pháp nhấn huyệt bằng ngón tay cái, nhẹ nhàng hơn mà không tốn sức.
Tuy nói là nhẹ nhàng, nhưng để chú ý đến cả hai con vật cùng một lúc vẫn rất tiêu tốn sức lực.
Cho nên còn chưa đến một tiếng mà đầu Lâm Bạch Thanh đã đổ đầy mồ hôi, thở hổn hà hổn hển.
Cố Bồi cũng không dám nhúc nhích, anh phải khống chế con gấu trúc này, đề phòng nó bỗng dưng giận dữ làm bác sĩ trung y trẻ bị thương.
Đã là một giờ chiều, một nhóm bác sĩ còn chưa ăn cơm từ tối hôm qua đến giờ, nghĩ chắc là không có gì thay đổi, đang chuẩn bị đi ăn thì đột nhiên nghe tiếng phạch, Tâm Tâm vừa thả một tiếng xì hơi rất lớn.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ quay đầu lại.
Cố Ngao Cương có chứng sạch sẽ, nghe thấy âm thanh này thì trực tiếp nôn khan.
Nhưng ngay sau đó lại phạch tiếng nữa, lại là một tiếng xì hơi vang to, bên ngoài cũng ngửi thấy mùi.
Cố Ngao Cương giơ tay che miệng, bịt chặt.
Nhưng thực tế thì mùi xì hơi của gấu trúc không hề thối chút nào, hơn nữa còn rất thơm, đó là mùi cây tre.
Xì hơi có vẻ không lịch sự lắm, nhưng đối với những người đầy bụng, việc này có nghĩa là đường ruột đã được thông thoáng.
Vườn trưởng Trịnh đối diện với phó viện trưởng Lý, phấn khởi nắm tay khóc: “Thông rồi!”