Vườn trưởng Trịnh vốn đã sứt đầu mẻ trán, chịu đựng nhiều ngày tâm trạng cũng kém hơn, giờ đã hoàn toàn tức giận, c.h.é.m thớt về phía phó viện trưởng Lý: “Các anh đang làm loạn à, gấu trúc đó, là quốc bảo, các anh lại đưa cho tôi một cô gái nhỏ như vậy hả?”
Ngay lúc ông ta đang nói chuyện, Lâm Bạch Thanh đã đi vào, tự tay ôm lấy con nhỏ nhất kia.
Những nhân viên chăm nuôi đều bị dọa sợ, bởi vì con nhỏ tuổi nhất là Bổn Bổn, tính tình nóng nảy nhất, tất cả mọi người đều sợ nó sẽ khiến Lâm Bạch Thanh bị thương, các nhân viên chăm nuôi luôn miệng hô: “Ôi, đồng chí nhỏ, đừng động vào nó, nó sẽ cắn cô…”
Nói ra cũng kỳ lạ, ban đầu Bổn Bổn muốn tấn công, nhưng khi Lâm Bạch Thanh sờ tay lên mũi nó, nó đột nhiên ngoan ngoãn ngửi ngửi tay cô, ngửi một đường thẳng tới lồng n.g.ự.c cô, kêu một tiếng, ngồi xuống.
Lâm Bạch Thanh vòng tay ôm lấy gấu trúc, nhấc tay lên, mọi người bèn tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mà ít ra Cố Ngao Cương cũng có mắt nhìn, vội vàng xách hòm thuốc đi vào.
Nhưng anh ta vừa tới gần, Bổn Bổn đã nóng nảy trở lại, vung tay nhe răng trợn mắt, bắt đầu gào khóc.
Lần này thì hay rồi, Tâm Tâm cũng trở nên nóng nảy, giãy giụa muốn đứng dậy tấn công.
Cố Ngao Cương nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Cả đời này, đây là lần đầu tiên anh ta đến gần gấu trúc như vậy, thậm chí còn ngửi thấy được mùi thơm của tre trúc tỏa ra từ chúng.
Vườn trưởng Trịnh vẫn không thể tin được, hỏi phó viện trưởng Lý: “Đùa đấy à, cô ấy thật sự là một bác sĩ trung y sao?”
Cố Bồi cũng ở đây, tiến lên nói: “Đúng vậy, cô ấy là một bác sĩ trung y cực kỳ xuất sắc.”
Bởi vì tuổi của Lâm Bạch Thanh, vườn trưởng Trịnh nghi chuyện không ổn, nhưng vì Cố Bồi tạm thời dập tắt mối nghi kia xuống, đứng ngoài cửa hỏi: “Bác sĩ Tiểu Lâm, có nhìn ra được gì không?”
Thấy Lâm Bạch Thanh mở túi lấy ống kim ra, lại vội vàng nói: “Muốn chữa trị thế nào thì họp bàn trước đã, còn phải có chữ ký của lãnh đạo thành phố, cô chờ một chút, đừng…”
Nhưng tiếng nói của ông ta không lớn, hơn nữa còn cách xa, qua một lớp thủy tinh nên Lâm Bạch Thanh không nghe rõ, tay cầm kim châm đ.â.m xuống, tất cả mọi người đồng loạt trợn mắt há hốc mồm, cô thế mà lại đang châm cứu cho một con gấu trúc, việc này có thể không?
Gấu trúc có huyệt vị ư, huyệt vị cũng giống như con người sao, hơn nữa còn không trói lại đã lập tức châm cứu, nếu gấu trúc đau mà vồ lấy cô, cắn cô thì phải làm sao chứ, chúng là động vật ăn tạp, bị đau là sẽ tấn công con người đó.
Vì vậy theo mũi châm Lâm Bạch Thanh đ.â.m xuống, tất cả mọi người bên ngoài cửa kính cùng kêu lên sợ hãi, cả người ngả về phía sau.
Nhưng Bổn Bổn lại không hề nổi nóng, chỉ kêu lên, né sang một chút.
Vừa hay cơ thể nó nhỏ bé, xoay người, Lâm Bạch Thanh dễ dàng vòng tay quanh nó, một tay vẫn đặt trên mũi nó.
Người xem ở bên ngoài thấy việc này rất khó mà tin nổi, một con gấu trúc bản tính nóng nảy, cả ngày đánh nhau lại bị một cô bé ôm lấy, cô còn liên tục châm cứu trên lông của nó, mà nó cũng cứ thuận theo như vậy.
Động vật không phải con người, sẽ không nghe lời người khác, có thể bây giờ nhìn nó rất hợp tác nhưng sẽ bất chợt không hợp tác nữa.
Những người bên ngoài đã canh giữ hết một ngày một đêm nhưng không ai muốn đi, tất nhiên mọi người đều không muốn có chuyện gì xảy ra, song lại luôn cảm thấy chỉ một giây sau là Bổn Bổn sẽ trở nên nóng nảy dẫn đến kim châm đ.â.m vào tim hay phổi, gấu trúc phải xin mười mấy năm mới nhận về được, quý giá như thế lại đi đời nhà ma, vậy nên đầu mọi người đều sắp nứt ra làm đôi rồi.
Ban quản lý sở thú lại càng sầu muộn, âu lo trăm mối.
Đột nhiên, Lâm Bạch Thanh kêu lên: “Chú nhỏ?”
Mọi người nhìn nhau, Cố Bồi cũng hơi sửng sốt, Cố Ngao Cương thì thấy còn chưa đủ gần, muốn xông vào trong.
Nhưng Lâm Bạch Thanh nói: “Cố Ngao Cương, trên người anh bốc mùi, gấu trúc không thích anh, anh không nên vào đâu.”
Cố Ngao Cương ngây ra tại chỗ, ngửi ngửi tay áo, anh ta bốc mùi sao, nước hoa anh ta xức chính là loại đắt tiền nhất đó!
Cố Bồi vẫn chưa hiểu rõ y học trong nước, tuy rằng cũng ở trong đội ngũ y tế nhưng không phụ trách điều trị chính cho nên anh chưa tiếp xúc gần với gấu trúc, có điều anh vẫn luôn quan sát nên nhìn chung cũng hiểu được, có thể diễn giải được chúng chẳng những không quen khí hậu bị đầy bụng khó tiêu, hơn nữa không quen ngửi mùi của người lạ, đây mới là nguyên nhân chúng nóng nảy.
Trên người Lâm Bạch Thanh có mùi trúc tự nhiên, đó là mùi hương được hun đúc nhờ việc ở hiệu thuốc trung y trong khoảng thời gian dài.
Và nước hoa của anh có mùi cam quýt, tùng tuyết và lá tre, như vậy thì gấu trúc cũng sẽ quen với mùi của anh chứ?
Anh đi vào, thử ngồi xổm đến bên cạnh Lâm Bạch Thanh, học theo cô lấy tay chạm vào mũi gấu trúc, quả nhiên, gấu trúc tròn tròn nhỏ vốn nhìn thấy anh có hơi nóng nảy, nhưng anh vừa sờ mũi thì nó đã bình tĩnh lại một cách thần kỳ.