Trong ánh mắt mong chờ của hai anh em, mắt Cố Ngao Cương bỗng dưng trở nên kiên định, hướng về phía xa xa: “Lần này anh về đây chính là để cưới Thanh Thanh, sau này sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, sao phải đi tiếp chứ?”
Không khí lập tức trở nên im lặng.
Cố Ngao Văn thở dài, Vệ Quân giơ chân đá một phát nhưng lại đá trúng vào gỗ du già, hay thật, còn đau hơn cả đá chân vào tấm sắt, đau đến nỗi cậu như c.h.ế.t đi sống lại, ôm chân vật lộn không phát ra tiếng động ở trong sân.
Anh sáu, người đàn ông này còn xuất sắc hơn cả chú nhỏ, vừa xuất hiện đã lập tức đánh bại anh em nhà họ Cố hóa thành bụi luôn rồi.
Cố Ngao Cương đã thấy Lam Bạch Thanh trước đó, mọi người đều đang làm việc dở, mặc toàn quần áo cũ giống như công nhân, cô cũng không phải ngoại lệ, đầu tóc bẩn thỉu, mặt mũi lem luốc, nhưng đó cũng chính là hình ảnh em học trò nhỏ ở Linh Đan Đường mà anh ta nhớ tới.
Anh ta vừa định tiến lên, Lam Bạch Thanh lại nói: “Mọi người cũng đều mệt rồi, không nghĩ ra cách gì thì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai làm tiếp.”
Vệ Quân khập khiễng tới kéo Ngao Cương: “Đi đi đi, về nhà ngủ trước, có gì ngày mai nói tiếp.”
Nhưng Cố Ngao Cương đã đẩy cậu ra, hỏi Lam Bạch Thanh: “Gặp phải rắc rối gì à?”
Đúng là anh ta và Cố Bồi rất giống nhau, nếu phải nói hai người có gì khác biệt thì chính là Cố Ngao Văn khỏe hơn một chút, đường nét trên mặt cũng bén hơn, dáng vẻ có vẻ chậm chạp hơn một chút.
Anh ta cũng dùng nước hoa, là nước hoa Cologne [3], Lâm Bạch Thanh thật sự không quen ngửi mùi này.
[3] Nước hoa Cologne (古龙水): tên đầy đủ là Eau de Cologne, loại nước hoa năm 1709, dòng phi giới tính, hàm lượng tinh dầu mỏng nhẹ chỉ 2-5%.
Cố Ngao Văn khiêu khích: “Thái quân giả à, muốn cưới Tiểu Thanh Thanh của chúng em cũng đâu dễ dàng như vậy, nhìn thấy cái tủ gỗ du kia chứ, phải là người có thể tay không di chuyển nó, rồi còn phải bê nó ra khỏi nhà mới được.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Cố Ngao Văn, cậu không nói lời nào cũng không có ai bảo cậu bị câm đâu.”
Cậu chỉ nói đùa nhưng Cố Ngao Cương lại tin là thật.
Vào cửa nhìn thử rồi lại sờ sờ, kiễng chân xem xét, quay đầu lại hỏi: “Có thể mượn công cụ được không?”
Vệ Quân vội vàng nói: “Công cụ lớn thì tất nhiên không được rồi, chỉ được dùng công cụ nhỏ.
Cố Ngao Cương đánh giá từ trên xuống dưới, nói: “Chuyện nhỏ thôi, hiện tại anh có thể làm được.” Anh ta quét mắt nhìn xung quanh, cười một tiếng: “Vậy chúng ta đã nói rồi đấy, sau này mọi người không được trở mặt với anh đâu.”
Thật ra Lâm Bạch Thanh định nói chuyện về món nợ kia với anh ta cho xong nên muốn đi sớm một chút.
Nhưng có lẽ tranh đấu giữa đàn ông sẽ gây nghiện, cô cố gắng ngăn cản nhưng Cố Ngao Cương không nghe, chỉ cởi bộ âu phục nồng nặc mùi nước hoa Cologne ra, đưa cho cô rồi xách búa đi vào trong.
Lâm Bạch Thanh bị dọa sợ, Cố Vệ Quân cũng sợ hãi: “Anh sáu, nếu muốn bổ củi thì em cũng biết, nhưng chúng ta phải nói rõ quy tắc là mang cái tủ ra ngoài nguyên vẹn đó, mai kia thứ này Bạch Thanh còn phải dùng nữa.”
Cố Ngao Cương cười, nói: “Đây vốn là gỗ du trăm năm tuổi, trước tiên phải ngâm trong dầu đồng thêm thuốc trung y, ngâm đủ chín chín tám mươi mốt ngày, vớt ra phơi khô rồi lại làm thành tấm ván [4], sau khi đổi thành ván thì phải ngâm tiếp chín chín tám mươi mốt ngày nữa, loại gỗ này chẳng những không thấm nước chống ẩm, em muốn đốt cũng không đốt được chứ nói gì là chặt, không tin thì em chặt một nhát thử xem.”
[4] Nguyên văn là “thay bản” (改板): thay đổi kích thước, hình dạng tấm gỗ cho phù hợp với mục đích sử dụng (cắt phần thừa, ép mỏng…)
“Vậy anh định làm gì?” Cố Vệ Quân hỏi ngược lại.
Chặt cũng không chặt được, di chuyển cũng không di chuyển được, chẳng lẽ dùng máy xúc kéo lên à.
Vốn dĩ Cố Ngao Cương cũng không muốn về nước, là ông Năm lấy cái c.h.ế.t đe dọa, nói mình đã mua thuốc chuột rồi, nếu anh ta không về trước khi kén rể, chính ông sẽ uống thuốc chuột ngay ngày kén rể đó, anh ta mới trở về.
Trước khi đến đây, dù sao đã ba năm rưỡi không gặp lại, hơn nữa anh ta vẫn luôn ở nước ngoài học hành, cũng không hề có ấn tượng gì với Lâm Bạch Thanh.
Lần này vừa đến liền nhìn thấy Lâm Bạch Thanh, vì đều đang làm việc nên mặc toàn quần áo cũ kỹ, cô cũng quá thô mịch, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện cô cao hơn chút so với trước kia, khuôn mặt cũng trưởng thành hơn, ở nước ngoài đã quen nhìn những cô gái ngoại quốc cao lớn, giờ đây nhìn lại con gái trong nước rất thùy mị, dịu dàng.
Vốn dĩ Cố Ngao Cương chỉ định tới để ứng phó chuyện nhỏ kia, mà đến rồi lại đột nhiên có một suy nghĩ muốn cạnh tranh chớp nhoáng.
Hơn nữa đàn ông dù đến c.h.ế.t vẫn mãi ấu trĩ, nhìn thấy con gái luôn thích trêu chọc một chút, nhìn Lâm Bạch Thanh căng thẳng hơn tất cả mọi người, bèn nhấc búa lên muốn đập luôn, quả nhiên ngay lúc búa của anh ta bổ xuống, hô hấp của cô cũng thay đổi, có lẽ tim cũng đập lên đến cổ họng luôn rồi.