Chu Kiều Kiều vừa nghe nói bà ta có thể mua công việc cho anh ba, đến lượt cô ta thì lại đưa ra đủ loại điều kiện, trong lòng cũng dâng lên hận ý.
Quả nhiên, sau khi gả ra ngoài thì cô ta đã không còn là con gái của nhà họ Chu nữa rồi.
Lúc trước cô ta còn nghĩ đến chuyện đến chợ đen buôn bán sẽ giúp đỡ người nhà một chút, hiện tại xem ra vẫn là dẹp đi.
“Được, cứ theo ý mẹ đi, mẹ cho con mượn tiền trước, chờ chồng con có được công việc rồi, con lại bảo mẹ chồng con đi năn nỉ cậu của nhà mẹ đẻ chồng con.” Chu Kiều Kiều đồng ý ngay lập tức, còn chuyện có được hay không, cứ lấy được tiền trước rồi tính!
“Được, lát nữa mẹ sẽ thương lượng với cha của con, mẹ sẽ đưa cho con trước khi hai đứa về nhà.”
Điền Tiểu Lan vui vẻ đi vào phòng bếp lại xào thêm hai cái trứng gà.
Chờ đến khi sắp ra về, Chu Kiều Kiều lấy được một trăm năm mươi đồng.
Vương Thanh Kỳ vừa nhìn thấy tiền, lập tức bắt đầu ảo tưởng đến những ngày tháng mình được làm công nhân.
Chu Kiều Kiều xụ mặt, nói lại chuyện lúc nãy một lần.
Vương Thanh Kỳ nghe xong cũng bực bội: “Bọn họ ác độc thật đó, em còn là con gái của bọn họ đó. Nhưng mà vợ à, em cứ yên tâm đi, sau này em cứ dựa vào anh, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
Lúc này trong lòng Chu Kiều Kiều mới dễ chịu hơn một chút.
Lúc Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ về đến nhà thì người trong nhà đã ăn cơm xong rồi.
Lúc này Bạch Tú Tú đã leo lên giường đất nằm, uống một ly nước đường đỏ, thấy chồng dỗ hai đứa con ngủ rồi, trong lòng cảm thấy cuộc sống như thế này thật sự quá sung sướng.
“Ngày mai anh đi vào thành phố gửi thổ sản vùng núi cho chị cả và mẹ, lúc trước anh đã thương lượng với chú tư Ngô rồi, nhờ ông ấy hong gió con mồi giúp anh, anh sẽ vào núi gặp ông ấy. Ngoại trừ mấy con mồi do anh săn được, anh còn mua mấy con thỏ của ông ấy nữa. Chờ ngày mai anh sẽ gửi đi hết.”
Vương Thanh Hòa đắp chăn cẩn thận cho hai đứa con, kéo mành lại, lại gần vợ nói đến chuyện này.
Bạch Tú Tú nghe thế cũng vui vẻ, hôn anh một cái thật vang: “Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo nhất, đúng rồi, nhớ đi tìm công việc và nhà luôn. Anh đừng làm chuyện tay chân nặng nhọc, có hại cho sức khỏe. Tiếc là anh không được học cấp hai, nhưng mà không sao hết, sau này em sẽ dạy cho anh. Nói không chừng… Một ngày nào đó anh còn có thể học đại học nữa đó.”
Bạch Tú Tú nghĩ đến những chuyện trong tương lai cô nhìn thấy khi bay theo sau người anh, cảm thấy việc này cũng không phải không thể thực hiện được.
Vương Thanh Hòa thông minh biết bao nhiêu, không có gì là không được.
Vương Thanh Hòa không ngờ rằng vợ của anh lại không chê anh là kẻ thất học.
Anh cực kỳ cảm động, nhưng lại không nói nên lời câu nào.
“Đến giờ ngủ rồi.” Bạch Tú Tú hơi buồn ngủ, kéo anh.
Vương Thanh Hòa còn sốt ruột hơn cả cô, không trong bao lâu cũng đã ôm lấy cô.
Sáng sớm.
Dưới ánh mắt trông đợi của cả gia đình, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa không chút áp lực mà cùng hai đứa nhỏ chia sẻ phần canh trứng được làm từ hai quả trứng gà kia.
Chu Kiều Kiều nhìn mà trong lòng khó chịu muốn chết, nhưng mà lại nghĩ đến chuyện sau ngày hôm nay chồng của cô ta sẽ trở thành công nhân, cô ta lại vui vẻ, đắc ý thương lượng với mẹ chồng Triệu Quế Phân: “Mẹ, hôm nay chồng của con phải đi giải quyết chuyện công việc, có phải con cũng nên đi theo không?”
“Con đi theo làm cái gì? Con đi lên núi đi, hiện tại trong thôn có nhà nào mà không lên núi chứ?” Triệu Quế Phân từ chối ngay lập tức.
Đùa cái gì thế?
Trong nhà đang cần tiền đó!
Chu Kiều Kiều tức giận muốn chết, nhưng mà nghĩ hiện tại đúng là nên đi lên núi, cũng đành thôi.
Triệu Thúy Hoa vừa nghe đến công việc, lập tức biết ngay chuyện công việc coi như đã thành công rồi.
Nhưng mà cô ta lại không biết có phải cha mẹ bỏ tiền ra hay không.
“Mẹ chuyện công việc này…” Trần Phương nhíu mày, ngày hôm qua cô ta đã biết bọn họ sắp có công việc, nhưng bọn họ lấy đâu ra tiền?
“Sao? Con cũng muốn à? Vậy con cũng phải có bản lĩnh, có tiền mới được. Số tiền này là do thằng hai và thằng năm tự bỏ ra. Mấy đứa muốn có công việc thì phải làm chồng mình giỏi trước đã, sau đó lại còn phải có tiền mua công việc cho chồng. Nếu không thì cứ mơ đi.”
Triệu Quế Phân chọc Trần Phương tức điên.
Bạch Tú Tú lười nghe mấy chuyện rắc rối nhảm nhí của bọn họ, cái nhà này đã đủ loạn rồi, cũng không cần cô đi châm ngòi gì nữa.
“Vợ thằng cả, cô đợi một chút, tôi có việc muốn nói với cô.” Triệu Quế Phân vừa nhìn thấy cô định rời đi, nghĩ đến kế hoạch chọc giận con dâu cả của mình, bà ta nhanh chóng gọi cô ta lại.
Bạch Tú Tú đứng lên, chờ chồng mình ôm hai đứa con lên rồi, nghe Triệu Quế Phân gọi cô lại, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Từ sau khi nhà họ Từ rối loạn, bà mẹ chồng này rất hiếm khi đi tìm cô.
Hiện tại bà ta muốn làm cái gì đây?
“Mẹ, mẹ có chuyện gì thì cứ nói với tôi, đừng tìm Tú Tú.” Vương Thanh Hòa bế hai đứa nhỏ lên, tiếp lời Triệu Quế Phân.
Đống chuyện rắc rối trong nhà họ Vương này nên đi tìm anh mới đúng. Tìm Tú Tú làm gì?
“Chuyện này sao có thể tìm con được? Vợ của con cũng là con dâu của mẹ, sao nào? Mấy đứa em dâu của con đều có thể làm việc, chỉ có vợ con là đặc biệt thôi đúng không?” Triệu Quế Phân nhìn chằm chằm Bạch Tú Tú, muốn kéo con dâu cả ở lại trong nhà làm việc nhà.
Như thế bà ta mới có thể chọc giận Bạch Tú Tú được.
Để Bạch Tú Tú đánh bà ta, chỉ cần cô đánh, vậy chuyện tách ra ở riêng coi như thành công!
Nếu cô dám đánh mẹ chồng, vậy thì Bạch Tú Tú và thằng cả nhất định phải bị đuổi ra ngoài, sẽ không cho bọn họ dù chỉ một xu.
“Công việc trong nhà cũng chỉ có nhiêu đó, tôi hay vợ tôi làm cũng giống nhau thôi. Chuyện này mẹ đừng tìm Tú Tú, đây là vợ tôi, không phải cấp dưới của mẹ. Tú Tú, đến giờ em phải đến đại đội rồi, nếu đi muộn sẽ trễ nãi chuyện quan trọng đó.”
Vương Thanh Hòa hoàn toàn không có ý định để vợ mình mở miệng xen lẫn vào đống chuyện rắc rối phức tạp này.
Triệu Quế Phân bị con trai cả chặn họng không thể phản bác lại một lời, tức giận như một con cá nóc.
“Mày! Mày!”
Sao thằng con trai cả này không làm người câm tiếp đi?
Bạch Tú Tú cũng nhìn về phía Triệu Quế Phân cười khiêu khích: “Mẹ à, mẹ đi ra ngoài gánh phân sớm thì tốt hơn. Không phải ngày hôm qua mẹ đã xin nghỉ sao, hôm nay nhớ làm bù đó.”
“Không cần cô xía vào!” Triệu Quế Phân lập tức nổi điên.
Vợ thằng cả phiền c.h.ế.t đi được!
“Mẹ, chuyện này cũng là do hiệp hội phụ nữ quản lý mà. Đúng rồi, mẹ nói công việc của thằng hai và thằng năm đều là do nhà mẹ đẻ bỏ tiền. Thật ra tôi và chồng tôi cũng rất muốn có một công việc, nhà mẹ đẻ của tôi cũng có thể giúp đỡ chi trả số tiền này. Mẹ à, không bằng mẹ cũng tìm giúp chúng tôi đi được không? Cho dù anh ấy không được đi học quá nhiều, nhưng mà anh ấy khỏe, có việc gì mà làm không được chứ?”
Bạch Tú Tú nói một câu bâng quơ đã làm đầu óc của Trần Phương đang giận dỗi lập tức tỉnh táo lại.
Đúng vậy, đây là chuyện tiền bạc sao?
“Mẹ, chị cả nói đúng lắm, mẹ bất công quá rồi đó. Anh hai và thằng năm có thể đi vào thành phố, còn bọn con thì không được đúng không? Có phải bọn con không lấy ra được số tiền đó đâu?” Trần Phương tức giận tìm Triệu Quế Phân nói lí.
Triệu Thúy Hoa ở bên cạnh cũng không để mình bị tuột lại phía sau: “Đúng đó, mẹ, mẹ rõ ràng là đang bất công. Còn bắt chị cả làm việc nữa chứ? Con thấy mọi công việc trong cái nhà này nên để cho chị hai và thím năm làm hết mới đúng. Có cái gì tốt cũng cho bọn họ, tại sao lại còn bắt bọn con phải làm việc nữa.”
“Hai đứa bây muốn tạo phản đúng không?”
Triệu Quế Phân bị hai đứa con dâu hỏi đến á khẩu không nói nên lời, trong lòng thầm hận, thằng ba và thằng tư đúng là chẳng có tiền đồ gì cả, sao hai người bọn họ không chịu nghe lời bà ta và ông già nói chứ.
Đã nói là sau này cả gia đình sẽ sống sung sướng rồi.
Chu Kiều Kiều không ngờ rằng Bạch Tú Tú chỉ nói hai câu đã làm cho bọn họ gây gỗ với nhau.
Trong lòng cô ta rất hoảng, như vậy không được.
Nếu cứ tiếp tục như thế, cái nhà này sẽ bị Bạch Tú Tú chia rẽ mất.
Cô ta cũng đã suy nghĩ suốt một đêm rồi, chuyện buôn bán trong chợ đêm này thật sự không thể thiếu gia đình này được. Ít nhất phải đề phòng sau này bị phát hiện, cô ta phải tìm người gánh tội thay. Cả gia đình này rất phù hợp, dù sao cho dù như thế này thì tay của cô ta nhất định phải sạch sẽ.
Nhìn cả gia đình bắt đầu cãi nhau, Bạch Tú Tú mới cảm thấy hài lòng đi ra khỏi cửa.