Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

“Sao ngày nào em cũng khóc hết vậy? Anh không quản được vợ của người khác, nhưng mà em làm vợ của anh, vậy thì phải biết điều một chút. Sau này vợ thằng năm sẽ rất có tương lai, em phải nịnh bợ cô ta nhiều vào, không phải cuộc sống sau này sẽ tốt hơn sao? Còn nhà thằng ba và nhà thằng tư. Hai đứa nó như thế, có thể có ích lợi gì chứ? Em cứ nghe lời anh là được rồi.”

Vương Thanh Phú không thích nghe cô ta khóc, đứng dậy đi ra ngoài làm việc.

Lưu Tiểu Nga ở trong phòng một mình tiếp tục khóc.

Phòng phía Tây.

Bạch Tú Tú quay về phòng, tôm khô đã nấu xong rồi.

Vương Thanh Hòa múc tôm khô ra chén.

Hai đứa nhỏ còn đang ngủ, Bạch Tú Tú để lại hơn nửa tô tôm khô trong không gian, đồ ăn trong không gian nguội đi rất chậm, vừa lúc dùng để đựng đồ ăn.

Chờ hai đứa nhỏ tỉnh lại sẽ cho con ăn sau, cô và Vương Thanh Hòa ăn trước.

“Tú Tú, anh đã suy nghĩ rồi, lúc trước em nói muốn bắt quả tang tại trận vợ thằng năm và chị dâu nhà mẹ đẻ cô ta. Nếu bọn họ thật sự muốn hãm hại em giống như những gì anh mơ được, vậy thời gian ra tay tốt nhất có lẽ là lúc trong đội chúng ta vớt cả. Nếu lúc đó bọn họ còn không làm gì thì chúng ta không được nhắc lại chuyện này nữa, có được không? Anh sẽ nghĩ cách khác, làm bọn họ không được sống yên.”

Vương Thanh Hòa nhìn vợ, nói cho cô biết tính toán của mình.

Sắp sửa vào mùa đông, mùa này vớt cá lên xong, trong thôn sẽ đưa đến cung tiêu xã.

Rốt cuộc thì nếu chia mấy con cá này cho các gia đình, thậm chí một nhà còn không chia được một con nữa.

Đều là đưa hết đến cho cung tiêu xã, đổi lấy dầu hoặc là những thứ cần thiết khác.

Chuyện này cả thôn đều sẽ tham dự.

Người nhiều mắt tạp, đối với Chu Kiều Kiều và chị dâu nhà mẹ đẻ của cô ta mà nói, đây chính là cơ hội tốt.

Mà đối với anh mà nói, có anh theo dõi sát sao, chắc chắn sẽ không làm Tú Tú rơi xuống nước.

Chỉ cần đối phương muốn hại Tú Tú, bọn họ sẽ bắt quả tang ngay tại trận ngay.

Nếu hôm đó mà bọn họ không ra tay, những thời điểm khác cũng không biết sẽ ở trong tình huống nguy hiểm gì.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Tú Tú có khả năng sẽ rơi xuống nước ở một nơi anh không biết, anh đã muốn nổi điên.

Vương Thanh Hòa nhìn vợ, hi vọng cô có thể đồng ý.

Bạch Tú Tú đương nhiên là đồng ý ngay, cô cũng đang tính toán như thế!

Nếu như mấy người Chu Kiều Kiều ra tay trong lúc lén lút không người, vậy chẳng phải bọn họ muốn nói cái gì thì nói cái đó sao? Nếu lúc đó cô xui thật thì phải làm sao đây?

Hôm đó có đông người, cô lại đề phòng trước.

Thanh Hòa cũng ở đó, có anh, trong lòng cô cũng càng yên tâm hơn.

Thấy cô đồng ý, tuy rằng trong lòng Vương Thanh Hòa vẫn cứ rất bất an, nhưng cũng dễ chịu hơn cảm giác dày vò lúc trước rất nhiều.

Đều là tại anh không tốt, mới làm Tú Tú phải ở trong hoàn cảnh như nhà họ Vương, làm hại cô gặp được nhiều chuyện phiền phức nguy hiểm như thế.

Nhà họ Chu.

Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ mang theo thịt và trứng gà về, lập tức được mọi người tiếp đãi vô cùng nhiệt tình.

Vương Thanh Kỳ bị cha mẹ vợ khen ngợi đến lâng lâng.

Lúc này trong đầu Chu Kiều Kiều còn đang nghĩ đến chuyện mượn tiền, nếu lúc trước thì cô ta sẽ còn hỏi thăm hai anh trai về chuyện đi công xã, nhưng hiện mọi chuyện đã xong xuôi rồi, quan trọng nhất là phải vay tiền.

“Kiều Kiều, con làm sao thế? Sao mới đến nhà đã ngẩn người rồi?” Mẹ của Chu Kiều Kiều là Điền Tiểu Lan lo lắng kéo con gái, hỏi nhỏ.

Dạo gần đây nhà họ Vương náo nhiệt như thế làm trong lòng bà ta rất hụt hẫng, con gái đến nhà họ Vương rồi, nhà bọn họ không còn may mắn nữa.

Cũng làm bà ta bắt đầu xuất hiện suy nghĩ đối xử tốt lại với con gái.

Chu Kiều Kiều suy nghĩ, chuyện này nói với mẹ cô ta thì chắc sẽ đáng tin hơn, vì thế nhỏ giọng trả lời: “Mẹ, mẹ đi vào phòng bếp với con được không?”

Đi vào phòng bếp?

Điền Tiểu Lan có chút khó hiểu, nhưng mà mọi người trong nhà đều đang ăn uống, không ai cần bà ta làm gì, cũng đồng ý ngay.

Vương Thanh Kỳ vẫn luôn âm thầm quan sát vợ mình, thấy cô ta đi theo mẹ ruột vào phòng bếp, Vương Thanh Kỳ lập tức yên tâm, chỉ cần vợ mở miệng, chuyện này chắc chắn sẽ thành công.

Anh ta cũng không mượn quá nhiều, chắc nhà họ Chu cũng không đến mức một trăm đồng tiền cũng không có đúng không?

Vào phòng bếp, Điền Tiểu Lan nhìn dáng vẻ ấp úng xấu hổ của con gái, có dự đoán không tốt lắm: “Kiều Kiều, có phải con gặp phải chuyện khó khăn gì không?”

Chu Kiều Kiều xấu hổ gật đầu, nói lại chuyện mua công việc cho bà ta nghe.

“Còn có chuyện tốt này nữa hả? Nhà họ Vương có thể tìm việc giúp anh ba và anh tư của con luôn không? Anh ba và anh tư nhà con còn đang phải ở nhà trồng trọt nè. Con nói con đó, sao có chuyện tốt này mà không chịu nghĩ đến nhà mình trước chứ?” Điền Tiểu Lan lập tức sốt ruột.

Đây là công việc đó, người thành phố còn không kiếm được.

Cũng may mà huyện và công xã của bọn họ giàu có, cho nên mới có cơ hội.

Con gái cũng là đồ cứng đầu, nhà họ Vương có thể đồng lòng với cô ta được sao?

Còn không phải vẫn là nhà mình tốt hơn à?

Chu Kiều Kiều vừa nhìn thấy bà ta như thế, trong lòng lập tức lạnh phân nửa.

“Mẹ, con không đủ tiền mua công việc, còn thiếu một trăm rưỡi, mẹ có thể cho con mượn trước không? Đến lúc con và chồng con có tiền rồi, con lại bảo anh ấy trả cho mẹ. Mẹ cứ yên tâm, con cũng không mượn không của mẹ, đến lúc đó con sẽ mua cho mẹ một bộ quần áo mới.”

Chu Kiều Kiều vội vàng nói đến chuyện quan trọng.

Vay tiền?

Điền Tiểu Lan lập tức xụ mặt xuống: “Sao nào? Con có chuyện tốt không biết nghĩ đến mấy anh trai mà còn chạy về mượn tiền trong nhà nữa à? Nhà mình lấy đâu ra tiền? Con cũng không nhìn xem trong nhà mình có bao nhiêu đứa cháu trai, bọn nó ăn khỏe đến cỡ nào chứ. Trong nhà sắp hết đồ ăn luôn rồi.”

Chu Kiều Kiều nghe thế lập tức giận sôi máu: “Sao lại có chuyện đó được chứ? Cho dù thế nào thì nhà chúng ta cũng sẽ không nghèo đến mức đó, lúc trước con lên núi…”

“Mấy chị dâu của con cũng đi theo con xui xẻo rất nhiều lần, đừng nói là bọn nó, hiện tại đến ngày mưa là vết thương trên đùi của mẹ lại đau đây nè.” Điền Tiểu Lan vừa nhắc đến tiền là giống như thay đổi thành một người khác.

Chu Kiều Kiều giận muốn khóc: “Được lắm, hôm nay mẹ không quan tâm đến con, sau này con và chồng con sống sung sướng rồi, mẹ cũng đừng hòng hưởng ké. Ngày hôm nay mẹ muốn dồn con vào đường chết, sau này mẹ cứ coi như không có đứa con gái này đi.”

Chu Kiều Kiều nói xong định rời đi.

Điền Tiểu Lan cảm thấy như vậy không được, bà ta còn đang trông chờ vào con ranh này mang đến chút ích lợi cho bà ta nữa mà, còn có chuyện công việc nữa, nếu như sau này cô ta lại có thể kiếm được thêm vài công việc nữa thì sao?

“Kiều Kiều, con sốt ruột cái gì chứ? Con làm sai mẹ nói con vài câu cũng không được đúng không?” Điền Tiểu Lan túm chặt lấy con gái.

Mắt Chu Kiều Kiều đỏ hoe, tủi thân ấm ức muốn òa khóc.

“Số tiền kia cũng không phải con số nhỏ gì, trong thôn chúng ta, những gia đình giàu có nếu một năm có thể có dư bao nhiêu đó cũng đã phải thắp nhang cảm ơn rồi. Mẹ cũng không thể tùy tiện cho con mượn được, chuyện quần áo mẹ sẽ nhớ rõ, nhưng mà con còn phải tìm công việc cho anh ba của con nữa. Con cứ yên tâm, mẹ sẽ tự bỏ tiền ra mua, nhưng mà công việc thì còn cần con đi nghĩ cách giúp mẹ.”

Điền Tiểu Lan đang nhớ thương chuyện người nhà họ Vương có thể tìm được công việc, mấy năm nay nhà họ Vương đúng là lù khù vác cái lu chạy, không ngờ còn có bản lĩnh này nữa chứ?

Thật đúng là quá bất công mà, nếu nhà bà ta cũng có bản lĩnh này thì tốt biết bao?

Advertisement
';
Advertisement