Ông ta có thể không để ý đến suy nghĩ của Vương Thanh Hòa và cô, nhưng cũng không thể bỏ mặc ý kiến của mấy đứa con trai khác luôn.
Nếu ông ta thật sự cứ chia của bất công như thế, sau này anh em sẽ xa cách, cha con bất hòa.
Vương Thủ Thành bị Bạch Tú Tú nói một câu phiền đến mức muốn chửi ầm lên.
Sao cái miệng thối của cô con dâu cả này lại phiền phức như thế chứ?
“Cha, cha định đổi ý đúng như những gì chị cả nói sao?” Vương lão tam có chút khiếp sợ, lập tức không vui. Vợ anh ta muốn chia chân heo, anh ta còn đang nghĩ tối nay có thể ăn chút thịt.
Kết quả cha lại muốn vì chuyện này mà thay đổi quy định chia tiền đã đưa ra lúc trước?
Tại sao chứ?
Chỉ bởi vì tương lai của anh hai và thằng năm?
Hai người kia giỏi hơn bọn họ chỗ nào chứ? Không phải cũng làm việc như nhau sao?
Ai có cái đầu to hơn ai à?
“Con đừng có mà chị cả con nói cái gì là tin cái đó như thế.” Vương Thủ Thành rất muốn cú đầu con trai thứ ba, để anh ta tỉnh táo lại.
Tuy rằng ông ta cũng có ý định này, nhưng mà làm thế là vì không muốn cho nhà thằng cả chiếm được lợi ích gì.
Nếu không phải lo lắng chuyện tìm con trai kia thì hiện tại ông ta đã muốn tách thằng cả ra ở riêng rồi.
Vương Thủ Thành càng nghĩ càng cảm thấy lỗ, nhưng mà hiện tại ông ta đã leo lên lưng cọp khó leo xuống, cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể nhận: “Thằng năm, con cầm d.a.o đến, chúng ta chia thịt, bà già, bà đi cầm mấy cái chậu đến. Khúc xương này….” Vương Thủ Thành âm thầm tính toán, nếu có thể cầm xương đi tặng cũng được, đây là xương ống tủy đó.
Còn có thể dùng để nấu canh.
“Cũng chia đi, chia đều là được.” Bạch Tú Tú lại một lần nữa vô tình phá nát ảo tưởng của Vương Thủ Thành.
“Sao mày lại độc ác như thế hả?” Triệu Quế Phân quá đau lòng, còn chưa kịp đi lấy chậu đã bị lời này của Bạch Tú Tú chọc cho tức điên.
“Cũng khá tốt mà? Nếu bàn về lòng dạ độc ác thì còn ai có thể thắng mấy người nữa chứ? Mấy năm nay Thanh Hòa ở trong nhà làm vô số việc đếm không hết, cũng chưa thấy mấy người chia chỗ tốt hay công bằng gì cho chúng tôi. Hiện tại chúng tôi chỉ là yêu cầu muốn công bằng một chút mà thôi, vậy cũng không được sao?”
Ngoài miệng Bạch Tú Tú lại chút lưu tình.
Chỉ nói mấy câu đã làm mặt mũi Triệu Quế Phân trắng bệch.
Cũng không phải bị cô nói đến mức không dám cãi lại, mà là bà ta lập tức nghĩ đến tin tức tìm con trai kia.
Không được, phải nghe lời ông già, khoảng thời gian này không được nói cái gì, nếu không vừa cãi nhau con ranh khốn nạn Bạch Tú Tú này lại nhắc đến chuyện bà ta đối xử tệ bạc với thằng cả.
Đến lúc đó chuyện này bị truyền ra ngoài thì phải làm sao đây?
Trong lòng Triệu Quế Phân hùng hùng hổ hổ, nghẹn một bụng lửa giận đi vào phòng.
Bà ta cũng có suy nghĩ không khác gì Vương Thủ Thành, hiện tại Vương Thủ Thành cũng đang trông gà hóa cuốc, ông ta lạnh lùng nói: “Vợ thằng cả, số thịt này tôi cũng đã chia đều theo ý của cô rồi, cô bớt nói vài câu đi. Sao này cũng bớt nói mấy lời làm gia đình lục đục lại. Chuyện của quá khứ đều đã qua, lúc trước mấy đứa em của Thanh Hòa còn nhỏ, nó không làm việc thì cái nhà này sống kiểu gì đây? Hiện tại cuộc sống tốt hơn rồi, không phải...”
“Cuộc sống tốt lên, có phải cũng nên bồi thường cho chúng tôi một chút không?” Bạch Tú Tú ngắt ngang lời ông ta.
Vương Thủ Thành chỉ cảm thấy không ổn cho lắm.
Trực tiếp im lặng không nói nữa.
Nhưng mà Bạch Tú Tú cũng không trông chờ vào việc ông ta sẽ nói gì, dù sao có tiếp lời hay không thì cô đều có thể nói, nhìn Vương Thủ Thành sắp sửa bỏ đi, tốc độ nói chuyện của Bạch Tú Tú cũng nhanh hơn một chút: “Cha, không nói đến chuyện khác, ít nhất cũng phải bồi bổ cho nhà tôi mỗi ngày hai quả trứng đi? Mấy năm nay Thanh Hòa đi làm việc, cơ thể cũng đã mệt muốn c.h.ế.t rồi. Ăn hai quả trứng bồi bổ chắc cũng không quá đáng mà đúng không?”
Trong phòng, Triệu Quế Phân vừa mới cầm chậu đi ra, nghe nói cô còn đòi trứng gà, suýt chút nữa đã ngất xỉu: “Bọn mày thèm ăn đến điên rồi đúng không? Sao mày còn dám mơ tưởng đến trứng gà nữa? Đó là thứ bọn mày có thể ăn sao?
“Bọn mày xứng ăn trứng gà sao?” Triệu Quế Phân tiếc trứng gà trong nhà, thời buổi này trong nhà chỉ có thể nuôi hai con gà, một ngày hai quả trứng, bà ta còn giữ lại để cầm đi đổi tiền, nếu cho hai vợ chồng thằng cả ăn thì làm bà ta còn khó chịu hơn cả g.i.ế.c bà ta nữa!
Triệu Quế Phân đau lòng, Vương Thủ Thành lại càng đau lòng.
Ông ta cũng không nỡ ăn trứng gà, cũng chỉ thỉnh thoảng mới cho thằng hai và thằng năm ăn vài quả, còn là vì làm cho mấy đứa con trai nghe lời, đồng lòng với bọn họ.
Cho thằng cả ăn? Toàn thân ông ta sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Thằng cả là cái thứ nên c.h.ế.t đi từ lâu, tại sao còn đòi ăn trứng gà trong nhà bọn họ chứ?
Nhưng mà…
Nếu như cho anh ăn trứng gà, nếu thật sự có người đến tìm con cũng sẽ không nghĩ đến Vương Thanh Hòa.
Rốt cuộc thì làm gì có ai sẽ cho con nuôi ăn trứng gà chứ?
Nói như thế, truyền ra ngoài danh tiếng cũng có thể trở nên dễ nghe hơn, còn có thể tránh được chuyện này.
Vương Thủ Thành cũng có chút động lòng.
Đối phương chắc chắn không thể ở lại chỗ này tìm mãi được, chỉ cần tiếp xúc với bọn họ, xác định người đối phương tìm không phải là bọn họ, vậy cũng không cần phải cho trứng gà nữa, đá hai vợ chồng nhà thằng cả đi là được rồi.
Tóm lại, một khi giải quyết xong chuyện này, mọi chuyện đều có thể khôi phục lại như bình thường.
Vương Thủ Thành âm thầm tính toán một chút, cảm thấy việc này khá ổn!
“Bà già, bà khoan hãy kích động, vợ thằng cả nói không sai. Mấy năm nay Thanh Hòa nhà chúng ta đúng là có hơi vất vả rồi, mấy năm trước thằng hai phải đi học, thằng ba thằng tư lại làm việc không tốt, đều dựa vào một mình Thanh Hòa làm việc. Hiện tại cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn rồi, cũng nên bồi thường cho nó một chút. Chuyện này cứ quyết định như thế đi, sau này mỗi ngày cứ nấu cho nó hai quả trứng gà.”
Vương Thủ Thành cố chịu đựng đau lòng, gật đầu đồng ý.
Triệu Thúy Hoa chỉ cảm thấy giống như nhìn thấy quỷ.
Đây là trứng gà của cô ta mà!
Trong lòng mấy người khác cũng đều không vui, nhưng mà cũng không nói nên lời phản đối, ai bảo chuyện này là thật chứ?
“Anh cả cống hiến cho gia đình, con và vợ con cũng cống hiến cho nhà mình mà.” Vương Thanh Kỳ vừa nghe nói có trứng gà, cũng không quá vui. Vợ cũng đang liên tục dẫm chân của anh ta, rõ ràng là cũng đang tức giận.
Chuyện tốt thế này sao có thể thiếu phần của anh ta được chứ?
“Sao nào? Anh cả con cũng muốn công việc trong thành phố sao?” Vương Thủ Thành không vui hỏi lại con trai út, cái thằng này cái hay không nói cứ nói cái dở, đúng là quá ngu xuẩn!
Chịu đựng thêm mấy ngày, còn có cái gì mà không có nữa chứ?
Bình thường ông ta cũng không thiếu phân thứ tốt cho anh ta, sao lại cứ có kiến thức hạn hẹp như thế chứ?
Vương Thanh Kỳ lập tức im lặng không nói gì nữa.
Anh ta là người được cưng chiều nhất trong nhà, ngoại trừ vì biết học hành ra thì cũng là vì biết nói ngọt.
Anh ta biết cách nắm bắt thái độ của cha mẹ vô cùng chính xác, lại nói thêm vài câu nữa, không chỉ không có chỗ tốt mà còn hỏng chuyện nữa.
Thấy anh ta không hé răng nữa, Vương Thủ Thành hừ lạnh nói: “Thằng hai, con chia thịt cho mọi người trước đi.”
Cái chân heo này khoảng ba mươi cân, bỏ xương đi, chia thành sáu phần.
Lại thêm hơn ba cân thịt kia, mấy người Bạch Tú Tú được phân đến khoảng năm cân thịt.
Xương cốt cũng được chia một phần.
Triệu Thúy Hoa nhìn chậu thịt mình đang bưng, cười không khép miệng lại được. Dạo gần đây vận may của cô ta đúng là thay đổi hoàn toàn, đầu tiên là tiền, hiện tại lại là thịt. Số thịt này cô ta lại chia một ít mang về nhà mẹ đẻ!
Tối nay làm một ít, để lại một ít tặng nhà mẹ đẻ, số còn lại làm thành thịt khô.
“Chị cả, để tôi nấu thịt giúp chị luôn ha. Tôi sẽ làm ký hiệu nấu riêng từng phần, bảo đảm sẽ không chiếm hời gì của chị.” Triệu Thúy Hoa đi đến bên Bạch Tú Tú, nhìn cái chậu mà Vương Thanh Hòa đang bưng, chủ động lấy lòng Bạch Tú Tú.