Vương Thanh Hòa về đến nhà, mọi người đều đang đứng trong sân.
Trời tối đen, nhìn thoáng qua còn khá đáng sợ.
“Anh cả? Sao anh lại về trước thế. Cha và thằng năm đâu rồi? Thịt đâu?” Lão nhị Vương Thanh Phú thấy hai tay anh cả trống trơn, cảm thấy không đúng cho lắm.
Bình thường thịt đều là do anh cả cầm.
Lần này sao lại thế này?
“Cha và thằng năm đang cầm thịt, hôm nay tôi mệt, cầm không nổi.” Vương Thanh Hòa nói xong lập tức đi vào phòng.
Vương Thanh Phú lập tức cạn lời.
Cái gì mà cầm không nỗi chứ?
Một mình anh cả khiêng một con trâu chắc cũng được, sao còn cầm không nỗi thịt chứ?
Lần này được chia nhiều đến cỡ nào chứ? Với lại ít nhiều gì anh cũng nên cầm phụ một chút đi chứ!
Vương Thanh Hòa quay về phòng, trong phòng Bạch Tú Tú đang đan quần len, thấy anh đã về, lập tức dừng tay lại hỏi: “Sao rồi?”
“Được chia một cái chân heo và hơn ba cân thịt, chắc là lại muốn đưa vào trong thành nữa.” Vương Thanh Hòa vừa bỏ thêm củi vào bếp lò vừa nói.
“Mặc kệ bọn họ muốn tặng bao nhiêu, dù sao không được thiếu phần của chúng ta.”
Bạch Tú Tú tính toán có thể chia được bao nhiêu thịt, đến lúc đó cô làm thành thịt khô, thỉnh thoảng lại lấy ra làm đồ ăn vặt cho con cô ăn không phải tốt hơn sao?
Vương Thủ Thành và lão ngũ nhanh chóng quay về.
Dọc theo đường đi, Vương Thanh Kỳ vừa mệt vừa bị mùi thối bao phủ, cảm thấy có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Anh ta vừa đi vào sân, thịt đã bị Vương Thanh Phú cầm lấy, phát hiện chỉ có một cái chân heo và một miếng thịt to, cũng vô cùng đau lòng.
Năm con heo đó, cuối cùng lại chỉ chia cho bọn họ nhiêu đây thôi hả?
Buổi sáng Triệu Quế Phân bị mùi phân xông thẳng vào mũi khó chịu, lại bị lời đồn dọa sợ, cả ngày hôm nay tâm trạng đều không vui.
Hiện tại vừa nhìn thấy chỉ được chia cho chút xíu thịt như thế, lập tức chỉ thẳng vào Triệu Thúy Hoa đi ra ngoài xem, mắng: “Sao mày không c.h.ế.t quách đi? Lần trước là mày, lần này vẫn cứ là mày! Mày sợ cái nhà này giàu lên sống sung sướng đúng không? Hai lần, mày có còn là người không hả?”
“Mẹ, mẹ nói khùng nói điên cái gì thế hả? Sao con lại không phải người? Một đống lợn rừng như thế, không bằng để nó đuổi theo mẹ thử xem? Với lại mấy con lợn rừng kia theo họ của mẹ à? Mẹ nói nó là của ai thì là của người đó sao? Lỡ như không phải thì sao? Lỡ như nó đạp c.h.ế.t con thì thế nào?”
Triệu Thúy Hoa cảm thấy cả cái nhà này đều điên hết rồi!
Hiện tại Triệu Quế Phân nhìn vợ thằng ba kiểu gì cũng cảm thấy cô ta chướng mắt.
“Được rồi, cãi nhau làm cái gì? Cái chân heo này cha làm chủ, để dành ngày mai tặng cho cậu của mấy đứa nhỏ, xác định chuyện công việc luôn.” Vương Thủ Thành nhìn chân heo, trong mắt tràn ngập tính kế.
Vương Thanh Phú vừa nghe lập tức vui vẻ, lập tức định xách vào trong phòng của cha mẹ.
Không đợi anh ta nhúc nhích, phòng phía tây, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đã đi ra ngoài.
Bạch Tú Tú nhìn cả gia đình này, cười nói: “Cha, tôi biết cha muốn làm chủ, nhưng mà cha tạm thời khoan làm chủ đã. Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Mọi người phải chia đều thu hoạch trong núi. Cái chân heo này cũng là thu hoạch mà, nếu như cha muốn đưa vào trong thành thì cứ cắt phần của chúng tôi ra đã, phần còn dư lại hẵng cầm đi tặng.”
Triệu Thúy Hoa nghe thế, lập tức hăng hái: “Cũng cắt luôn phần của nhà con, con không muốn tặng thịt cho nhà người khác.”
“Cắt luôn phần nhà con nữa.” Trần Phương đang được Vương lão tứ đỡ cũng đột nhiên lên tiếng.
Vương Thủ Thành hận đến mức muốn cầm chân heo đập vào đầu con dâu cả, để cô đừng có nói chuyện nữa.
Người này đúng là khắc tinh của cả gia đình bọn họ mà!
“Nếu cắt ra thì sao mà tặng cho người khác được nữa? Sao bọn mày ích kỷ thế hả? Chờ cuộc sống của thằng hai và thằng năm tốt lên rồi, chúng nó còn có thể bỏ mặc bọn mày sao?” Vương Thủ Thành chỉ vào mấy đứa con trai con dâu mắng.
Triệu Thúy Hoa cười lạnh: “Cha à, cha cũng đừng lừa gạt con, tiền lương một tháng của mấy công nhân trong thành phố cũng chỉ có nhiêu có, nói không chừng còn không đủ để bọn họ xài nữa kìa. Chờ bọn họ có tiền đồ thì con cũng đã c.h.ế.t già rồi!”
Bạch Tú Tú cho Triệu Thúy Hoa một ánh mắt khen ngợi, cũng thúc giục ông ta: “Cha, cha có thời gian rảnh lừa gạt chúng tôi thì không bằng chia thịt heo trước đi.”
“Rốt cuộc thì bọn mày có phải là người nhà họ Vương không hả? Đều là thành viên trong cái nhà này mà, sao nào? Thằng hai và thằng năm có tiền đồ, không phải là chỗ tốt của cái nhà này sao? Bọn mày ước gì cái nhà này không tốt đúng không?” Vương Thủ Thành tiếc cái chân heo này.
Chủ yếu là nếu trực tiếp cầm nguyên cái chân heo đi tặng, tặng cho người ta cũng rất có mặt mũi.
Nếu chặt nát bét hết thì mất mặt đến cỡ nào chứ?
“Cha, cũng là vì bọn con là người nhà họ Vương cho nên mới muốn chia thịt đó, nếu bọn con không phải là người nhà họ Vương thì làm gì có tư cách.” Triệu Thúy Hoa nhìn chằm chằm vào chân heo, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem phải ăn như thế nào.
Dù sao thì cô ta không muốn để cho nhà lão nhị và lão ngũ chiếm tiện nghi.
Ăn cái chân heo này sướng hơn để cho anh hai và thằng năm cầm đi kiếm ân tình nhiều.
Nhất là cái loại người như Chu Kiều Kiều, nếu thằng năm thật sự vào thành làm công nhân, chẳng phải cuộc sống của Chu Kiều Kiều sẽ càng lúc càng tốt sao?
Cô ta hận Chu Kiều Kiều muốn chết, Chu Kiều Kiều cũng hận cô ta.
Tóm lại cô ta sẽ không làm ra loại chuyện trợ giúp kẻ thù này.
“Cha, cha mau chia thịt đi, mấy người thích làm gì thì làm, dù sao chúng tôi cũng không quan tâm. Mau chia thịt đi, chúng tôi cũng đi nấu cơm luôn, đang chờ thịt để nấu ăn thôi đó.” Bạch Tú Tú ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
Nhắc đến ăn thịt heo, Trần Phương cũng nuốt nước miếng theo, sau khi được chia thịt rồi, cô ta còn có thể chừa lại một ít, tặng về cho nhà mẹ đẻ.
Cô ta và chồng còn chưa có con, muốn đưa bao nhiêu thịt về nhà mẹ đẻ cũng được.
Cô ta và Vương Thanh Lượng có thể ăn ít đi một chút.
Nghĩ thế, Trần Phương cũng thúc giục: “Đúng đó cha, cha mau chia thịt đi.”
Chu Kiều Kiều từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói tiếng nào cũng có chút luống cuống, có ý gì đây hả? Bọn họ định chia thịt heo của cô ta thật à?
“Chuyện này tôi không đồng ý, nếu không có tôi thì mấy người vốn dĩ không chiếm được mấy thứ này. Bình thường thì cũng thôi, mọi người cùng nhau chia đồ do tôi mang về, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, tôi không so đo. Nhưng lần này thì không được, chân lợn rừng đắt đỏ như thế nào chứ. Cầm nguyên cái chân tặng cho nhà cậu, nhất định có thể tìm được công việc. Việc này liên quan đến tương lai sự nghiệp của Thanh Kỳ, tôi tuyệt đối không cho phép mấy chị phá hoại.”
Chu Kiều Kiều vừa mở miệng là lập tức lộ ra vẻ tủi thân.
Triệu Thúy Hoa nghe cô ta mở miệng nói chuyện là muốn mắng ngay: “Cô có biết xấu hổ không hả? Không bằng cô nói thẳng là nguyên cái thôn Hạ Hà này là của cô luôn đi? Thì ra chỉ cần là thứ mà chúng ta gặp được thì đều là của cô sao? Nếu cô nói như thế, vậy có phải chúng tôi bị thương cũng đều là vì cô luôn không? Hay là cô bồi thường tiền thuốc men cho chúng tôi trước đi. Trong khoảng thời gian này nhà chúng ta không có mấy người không bị thương. Cô là cái thứ sao chổi xui xẻo. Hôm nay nếu không có người trong thôn giúp đỡ, còn chưa biết được hiện tại chúng ta sẽ như thế nào đâu?”
“Tôi là sao chổi xui xẻo?” Chu Kiều Kiều khiếp sợ, sao Triệu Thúy Hoa lại có thể không biết xấu hổ như thế chứ.
Hiện tại cả nhà họ Vương đều đang dựa vào cô ta để sống đó.
“Được rồi, cãi nhau cái gì mà cãi? Sợ hàng xóm xung quanh không xem được trò hề của nhà chúng ta đúng không?” Vương Thủ Thành tức giận rống Triệu Thúy Hoa.
Vợ thằng ba đúng là càng ngày càng không biết điều.
“Cha, chắc là cha sẽ không đổi ý đâu nhỉ? Nhà chúng ta vừa mới đặt ra quy định được bao lâu chứ, bây giờ cha mà đổi ý, sau này sao mọi người có thể tin tưởng cha được nữa chứ?” Bạch Tú Tú thấy Vương Thủ Thành rối rắm như thế, đoán có lẽ ông ta đã không còn trông chờ vào việc Vương Thanh Hòa lên núi đi săn nữa rồi.
Rất có khả năng sẽ tranh thủ chuyện hiện tại để cắt đứt rõ ràng.
Nhưng mà, đừng có mơ.
Trước khi cô lấy lại được tiền, sẵn tiện tách ra ở riêng.
Mọi chuyện đều phải công bằng.