Lại nói, việc này có thể có kết quả nhanh như thế cũng là vì chồng bà ấy đã đi đưa Triệu Quế Phân đến bệnh viện.
Nghe chồng bà ấy kể lại thì dọc theo đường đi Triệu Quế Phân vẫn luôn mồm mắng chửi Bạch Tú Tú.
Chồng bà ấy nghe xong cũng cảm thấy gia đình này chẳng phúc hậu gì cả. Lại cộng thêm những gì bà ấy nói lúc trước và lời đồn đãi trong thôn, cho nên chuyện này mới có kết quả nhanh như thế.
Tiễn Trần Kim Hoa rời đi, Bạch Tú Tú quay về phòng, mọi người đã không còn ngoan ngoãn như lúc Trần Kim Hoa có mặt.
Cô vào nhà, dưới ánh mắt quỷ dị của những người này, thoải mái hào phóng mà ngồi xuống ghế bắt đầu ăn cơm tiếp.
Triệu Quế Phân còn đang chờ cô giải thích, kết quả Bạch Tú Tú cứ thế mà bắt đầu ăn, lập tức không chịu để yên: “Vợ thằng cả, đây là chuyện gì thế hả? Sao chuyện lớn thế này mà cô lại không nói cho cả nhà biết?”
“Nói cái gì chứ?” Bạch Tú Tú nhìn bà ta, hỏi ngược lại.
“Chuyện đi hiệp hội phụ nữ làm việc, đây là chuyện lớn đến cỡ nào chứ? Cô có hiểu rõ không hả? Đến cơm cô còn không biết nấu, chuyện này giao cho cô đi làm, đúng là lãng phí! Nếu cô nói sớm một chút, giao việc này cho vợ thằng năm làm, sau này nhà chúng ta sẽ…”
Lạch cạch.
Triệu Quế Phân còn chưa nói xong, cái chén trong tay Bạch Tú Tú đã bay thẳng vào mặt Triệu Quế Phân.
Lần này trong phòng im phăng phắc.
Chén rơi từ trên mặt Triệu Quế Phân xuống bàn, mặt già của Triệu Quế Phân đen thui, hai mắt như muốn phun lửa: “Mày, mày dám đánh tao?”
“Sao nào? Bà làm mẹ chồng mà suốt ngày cứ phun phân, tôi cản lại không được à?” Bạch Tú Tú cũng không sợ, trợn trắng mắt liếc nhìn bà ta.
“Mày còn dám mắng tao?” Triệu Quế Phân giận muốn phát điên.
Bạch Tú Tú nghe thế cười mỉa nói: “Tôi mắng bà đó, sao nào? Chuyện đến hiệp hội phụ nữ làm việc thì nhường cho vợ thằng năm, chồng tôi phải lên núi đi săn cho thằng con thứ hai và con út của bà, con mồi nào tốt thì cầm vào trong thành tặng cho người khác để đổi công việc. Chú năm kết hôn thì bà nói ra nói vào ám chỉ muốn cướp cái phòng kia của chúng tôi. Bà cũng sắp leo lên trên trời ngồi luôn rồi, tôi mắng bà vài câu thì có vấn đề gì sao?”
“Mấy người nghe thấy không! Con dâu muốn tạo phản rồi, tao lập tức đi kêu Trần Kim Hoa về, tao cũng muốn đi kiện mày, tao muốn kiện mày tội bất hiếu, tao chống mắt lên xem xem mày còn có thể đi vào hiệp hội phụ nữ làm việc nữa hay không.” Triệu Quế Phân giận đến phát run, muốn đi ra ngoài ngay lập tức.
“Đi đi, vừa lúc tôi cũng muốn đi đưa ra ý kiến, dạo gần đây nhà chúng ta vào núi kiếm được quá nhiều thứ. Tôi cảm thấy tổ chức tất cả phụ nữ trong thôn cùng nhau lên núi, mọi người cùng nhau giàu có cũng khá tốt đó. Tuy rằng nhiều người thì chẳng phân được bao nhiêu, nhưng mà muỗi nhỏ cũng có thịt mà, đúng không?”
Bạch Tú Tú nói xong cũng đứng lên muốn đi.
Triệu Quế Phân giơ tay túm chặt lấy cô: “Mày không được đi!”
“Vợ thằng cả, mẹ của con hồ đồ, con cũng hồ đồ theo bà ấy sao? Nếu nói chuyện nhà chúng ta âm thầm kiếm tiền cho người ngoài thì sau này sống kiểu gì đây hả?” Vương Thủ Thành cũng hoảng sợ, vợ thằng cả thật sự bất chấp tất cả sao?
“Đúng đó chị cả, mẹ chỉ là thương em thôi, chị cũng biết em đã được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ đến lớn, chưa từng xuống ruộng làm việc bao giờ. Mẹ chỉ là cảm thấy em nhỏ hơn chị hai tuổi, muốn chị nhường em một chút mà thôi.” Chu Kiều Kiều cũng ra vẻ đáng thương tội nghiệp nói.
“Thím cũng biết thím chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi thôi à? Tôi còn tưởng rằng thím chưa cai sữa nữa đó, chuyện gì cũng phải cần người khác nhường. Cha mẹ thím cưng chiều thím, tôi có phải cha mẹ của thím đâu, thím nói cái này với tôi làm gì?” Bạch Tú Tú nhìn cô ta, vẻ mặt trào phúng kia, Chu Kiều Kiều nhìn thấy trong lòng lại nảy sinh suy nghĩ ác độc.
Cô ta chưa bao giờ chịu ấm ức nào như thế này! Sao Bạch Tú Tú lại phiền như thế chứ? Chuyện tốt gì cũng bị cô chiếm, cái miệng lại không chịu nhường người khác nữa?
Chu Kiều Kiều miễn cưỡng gượng cười: “Em không có ý gì cả, em chỉ là sợ chị cả hiểu lầm mẹ thôi.”
“Chị cả, chúng ta đều là người một nhà, chị đến hiệp hội phụ nữ làm việc hay em đi cũng như nhau thôi, dù sao cũng là nguồn thu nhập thêm của nhà chúng ta, không phải cũng đều sẽ đưa cho gia đình rồi chia đều sao? Em nói có đúng không?” Trong lòng Chu Kiều Kiều suy nghĩ lung tung một đống chuyện, quyết định cứ lấy tiền lương tương lai của Bạch Tú Tú vào tay trước đã.
Công việc có mặt mũi, tiền thì dù sao cũng phải đưa cho gia đình đúng không? Cũng không thể có chuyện tốt gì cũng đều đưa cho Bạch Tú Tú được?
Cuối cùng cũng chịu vào chủ đề chính rồi à?
Bạch Tú Tú lại ngồi xuống ghế lần nữa.
Cả gia đình nghe Chu Kiều Kiều nhắc đến chuyện này, hai mắt cũng sáng ngời.
Triệu Quế Phân cũng tìm được cái cớ mới: “Đúng vậy, vợ thằng năm nói không sai, lúc trước tôi cũng chỉ là đau lòng cho cô thôi. Nghĩ để cô không cần đi làm cũng có thể được phân tiền, ai ngờ cô lại không biết điều như thế chứ?”
“Vợ thằng cả, không thể tùy ý sửa đổi quy định của nhà chúng ta được.” Trong lòng Vương Thủ Thành cũng thoải mái, vợ thằng năm thông minh hơn bà già nhà ông ta nhiều lắm.
Tuy rằng tiền lương ở hiệp hội phụ nữ không có bao nhiêu, nhưng mà cũng không thể để nhà thằng cả được hời được.
Hơn nữa một năm cũng là con số không nhỏ!
Bạch Tú Tú nhìn bọn họ diễn xiếc, chờ bọn họ nói xong cũng cười: “Mấy người cũng đã nói là nguồn thu nhập thêm, tôi đến hiệp hội phụ nữ làm việc, sau này không cần phải xuống ruộng nữa, sau này chồng của tôi cũng không cần giúp tôi làm phần công việc của tôi. Đây cũng không phải là nguồn thu nhập thêm gì cả.”
Triệu Quế Phân nghe thế lại càng kích động: “Vậy không phải càng tốt sao? Nguồn thu nhập chính trong nhà này đều là do tôi quản lý.”
“À, nhắc đến chuyện này, vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với mấy người. Bắt đầu từ năm nay, lương thực và tiền thu nhập trong một năm của tôi và chồng tôi không cần mấy người giữ giúp nữa.” Bạch Tú Tú nói vô cùng nhẹ nhàng hời hợt.
“Vợ thẳng cả, con muốn tách ra ở riêng sao?” Vương Thủ Thành nheo mắt lại, trông có chút độc ác.
“Làm gì có? Không phải tiền lúc trước vẫn còn gộp cùng nhau sao? Chúng tôi lên núi săn được cái gì cũng phải chia cho mọi người, sao có thể ra ở riêng được chứ?” Bạch Tú Tú kinh ngạc hỏi lại bọn họ.
Trong lòng Vương Thủ Thành cảm thấy không tốt lắm hỏi: “Con có ý gì hả? Chuyện này cha mẹ và mấy anh em khác đều sẽ không đồng ý.”
“Không đồng ý? Vậy cứ để cho cả thôn biết được đồ trong núi đi. Nói không chừng đến lúc đó đại đội trưởng còn tính thành công lao của tôi nữa. Dù sao thì không có nguồn thu nhập thêm ở trên núi tôi vẫn có thể sống được, không có thu hoạch trong núi cũng chẳng sao.” Nói xong, cô ôm hai đứa con lên đi ra ngoài.
“Không được đi! Nó đúng là phản thật rồi, mấy đứa mau cản nó lại.”
Lửa giận mà Vương Thủ Thành đã kìm nén suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng không đè xuống được nữa, rống to lên.
Mấy người đàn ông khác trong nhà đều nhanh chóng chạy lên muốn cản, kết quả lại bị một mình Vương Thanh Hòa chặn đường.
Vương Thanh Hòa cầm cây gậy gỗ mà trong nhà dùng để trộn đất và xi măng lên, cầm chặt lấy, nhìn mấy đứa em trong nhà mình, cản ở trước người vợ.
“Thằng cả, con có ý gì đây hả?” Vương Thủ Thành đã sợ đến ngây người, con trai cả đang định làm cái gì đó? Muốn đánh mấy đứa em trai hả?
Vương Thanh Hòa nhìn Vương Thủ Thành, giọng điệu nói chuyện vẫn cứ như mọi hôm: “Trong cái nhà này mấy người muốn làm cái gì tôi cũng không quan tâm, bảo tôi làm cái gì cũng được, nhưng ai cũng không được phép chạm vào Tú Tú, cô ấy muốn làm cái gì, ai cũng không được nhúng tay vào. Cha, dù sao mấy đứa nó cũng đánh không lại tôi, bọn nó không nhào lên thì tôi sẽ không đánh, cha cũng đừng để bọn nó lãng phí tiền khám bệnh.”
“Mày điên rồi đúng không? Con vợ của mày muốn cắt đứt con đường kiếm tiền của nhà chúng ta đó!” Vương Thủ Thành giận đến mức muốn xốc bàn.
“Chỉ cần cha mẹ đồng ý với yêu cầu của cô ấy không phải là được rồi sao? Tú Tú cũng có bắt cha mẹ đi c.h.ế.t đâu.” Vương Thanh Hòa chỉ cảm thấy cả gia đình này đều đang cố ý kiếm chuyện, Tú Tú và anh còn chưa kiếm chuyện với bọn họ lần nào, đều là bọn họ gây sự với Tú Tú trước.
Tú Tú không thích làm việc thì thế nào? Không phải anh đã làm thay rồi sao?
Cô muốn tự quản lý tiền thì có vấn đề gì? Số tiền đó vốn dĩ là của cô mà?
Lúc trước cô muốn làm cái gì là làm cái đó, tại sao gả cho anh rồi lại không được chứ?