Bạch Tú Tú thấy Vương Thanh Hòa sa sút tinh thần như thế, đành phải khuyên nhủ anh.
“Em thật sự không chê anh sao?” Vương Thanh Hòa nhìn cô.
Bạch Tú Tú hết cách, hôn anh.
“Thật!”
Cô nói.
Lúc này Vương Thanh Hòa mới vui vẻ.
“Chúng ta nói chuyện quan trọng đi, anh không muốn biết cha mẹ ruột của anh là ai sao? Em cứ có cảm giác hai người Vương Thủ Thành và Triệu Quế Phân không thể nào làm ra loại việc tốt này, hai người này chắc chắn đã có được lợi lộc gì đó! Còn nữa, chúng ta cũng không nợ gì bọn họ. Chuyện vòng tay của em nghe lời anh, chuyện ra ở riêng của nhà họ Vương, anh cũng phải nghe lời em.”
Bạch Tú Tú xụ mặt, cuốn sổ này sẽ có tác dụng rất lớn. Ân cứu mạng gì chứ? Hai tên già nhà họ Vương kia mà có được giác ngộ này mới là lạ đó.
Ngoại trừ tiền Vương Thanh Hòa ăn uống ở nhà họ Vương khi còn nhỏ ra, những số tiền khác đều phải trả lại hết cho cô.
“Được rồi, anh đều nghe lời em.” Vương Thanh Hòa thấy vợ quan tâm mình, mọi tính toán gì đó đều lập tức bị anh quăng lên chín tầng mây.
Buổi tối, đến giờ ăn cơm.
Cả nhà họ Vương cùng nhau ngồi trên bàn cơm, trên bàn có thể nói là băng hỏa lưỡng trọng thiên!
Ba gia đình nhà Bạch Tú Tú và gia đình lão tam và lão tứ, mỗi nhà đều có một chén canh cá hầm to, cá nheo cũng là mỗi gia đình một con.
Hai vợ chồng già nhà Triệu Quế Phân và lão nhị lão ngũ, trước mặt bọn họ lại là canh cải trắng nước trong như bình thường.
Một giọt dầu cũng không có.
Vốn dĩ chỉ là một con cá, nhịn một chút thì cũng không có gì.
Kết quả trên bàn đối lập quá rõ ràng, làm mấy người bọn họ thèm muốn chết.
Triệu Quế Phân nhìn cá, hai mắt muốn tái đi: “Thằng cả, hôm nay con không săn được con mồi gì về nhà, con ăn canh cá một mình cũng không cảm thấy chột dạ sao? Hôm nay cha con xây nhà phụ em trai của con, mệt biết bao nhiêu? Tốt xấu gì đây cũng là cha của con, trước khi con ăn không biết chia cho cha con một chút à? Con không biết báo hiếu cha mẹ lớn hơn trời à?”
Đối với mấy người bọn họ, Vương Thanh Hòa chỉ luôn là nghe bọn họ nói chứ không trả lời.
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua hai người bọn họ, nói: “Đúng vậy, báo hiếu cha mẹ lớn hơn trời, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải là cha mẹ ruột mới được.”
“Cô có ý gì? Sao nào? Tôi không phải mẹ nó à?” Trong lòng Triệu Quế Phân có chút chột dạ, giọng điệu cũng có chút sốt ruột.
Bạch Tú Tú lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Có mẹ nhà ai chừa phần cá của mình cho con trai thứ hai và con trai út, sau đó lại đi tìm con trai cả bắt phải chia cho mình ăn không hả? Mẹ không hỏi, tôi còn tưởng rằng chồng tôi là do mẹ nhặt được đó.”
“Cô nói cái gì đó hả?” Lúc này Triệu Quế Phân càng thêm chột dạ, giọng nói cũng cất cao hơn.
“Được rồi, bà la lối cái gì? Con dâu cả của tôi nói không đúng à? Bà thương thằng hai thằng năm thì cũng phải thương thằng cả một chút đi chứ. Quy tắc là do chúng ta đưa ra, bọn nó ăn phần của bọn nó.” Hiện tại Vương Thủ Thành không muốn gia đình này cãi nhau chút nào.
Nhất là ông ta không muốn nhắc đến chuyện con trai cả không phải con ruột.
Lúc trước bọn họ làm ra loại chuyện kia, làm cũng đã làm rồi, kiếp này cũng chỉ có thể c.h.ế.t chứ không chịu nhận!
Thằng cả chính là con nhà bọn họ, chuyện này phải luôn kiên quyết nói như thế.
Triệu Quế Phân cúi đầu, cũng không dám hó hé nói tiếng nào nữa.
Bạch Tú Tú nhìn hai vợ chồng già này, trong lòng càng cảm thấy quỷ dị. Hai người này rất sợ bị người ta phát hiện Vương Thanh Hòa không phải con trai ruột của bọn họ thì phải.
“Tú Tú? Tú Tú, cháu có ở nhà không? Thím mang tin vui đến cho cháu nè.”
Tiếng nói của vợ đại đội trưởng truyền vào trong nhà, Bạch Tú Tú vừa nghe, biết chắc là chuyện mà hôm trước bà ấy đã nói với cô, lập tức đứng lên chạy ra ngoài đón.
Trần Kim Hoa nhìn thấy Bạch Tú Tú, lập tức vỗ tay, vô cùng vui vẻ nói: “Tú Tú, chuyện cháu vào hiệp hội phụ nữ thôn chúng ta làm việc đã thành công rồi.”
Rầm!
Trần Kim Hoa vừa mới nói xong, Chu Kiều Kiều đột nhiên đứng bật dậy, kích động xô ngã ghế ngồi. Chu Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào Trần Kim Hoa như đang nhìn thấy chuyện gì kinh khủng lắm, cơn ghen tị trong lòng dâng lên cuồn cuộn, không thể nào tin tưởng nổi!
Sao lại thế được chứ?
Không phải mấy chuyện tốt trong thôn kiểu này nên thuộc về cô ta sao?
Mấy năm nay cô ta vẫn luôn may mắn như thế, tại sao chuyện vào hiệp hội phụ nữ làm việc lại không có phần của cô ta chứ?
Tuy rằng không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mà nói ra ngoài sẽ rất có mặt mũi đó.
Cô ta phản ứng lớn như thế làm Trần Kim Hoa sợ hết hồn.
Những người khác trong nhà họ Vương cũng không dám tin, ai nấy đều nhìn về phía Bạch Tú Tú, lại nhìn Chu Kiều Kiều.
Thật sự như nhìn thấy quỷ.
Bạch Tú Tú nhìn sắc mặt của cả gia đình, dưới ánh mắt không dám tin tưởng của bọn họ, cười mở miệng nói: “Cảm ơn thím Kim Hoa, cảm ơn trong thôn đã cho cháu cơ hội này, cũng phiền thím Kim Hoa chạy tới chạy lui vì cháu nhiều ngày như thế.”
“Chuyện này thì có gì đâu chứ? Mấy người phụ nữ trong thôn chúng ta, chỉ có cháu là người có học thức cao nhất, với lại chị gái và mẹ của cháu không ở nơi này, để cháu đi làm việc này là thích hợp nhất.”
Trần Kim Hoa cười ha hả nói mấy câu, làm cả gia đình càng thêm hoài nghi nhân sinh.
“Không phải… Nó, sao nó đi làm được chứ? Kim Hoa, bà không biết đó thôi. Nhỏ con dâu này của tôi ham ăn biếng làm, nếu hiệp hội phụ nữ của thôn chúng ta thiếu người thì bà xem xem vợ thằng năm nhà chúng tôi thế nào? Con bé mới là ứng cử viên thích hợp.”
Triệu Quế Phân không cam lòng mà giới thiệu Chu Kiều Kiều.
Đùa à, bảo Bạch Tú Tú đến hiệp hội phụ nữ làm việc, vậy chẳng phải sẽ quậy banh cái nhà này của bọn họ sao?
Cô chưa đến hiệp hội phụ nữ làm việc cũng đã thích chạy đến hiệp hội phụ nữ trong huyện tố cáo rồi, nếu cô lại làm việc ở hiệp hội phụ nữ?
Mặt mũi gì đó đều chỉ là chuyện nhỏ, sau này sao bọn họ còn hại cô được nữa?
Không được, tuyệt đối không được!
Trần Kim Hoa vừa nghe được những lời này của Triệu Quế Phân, cực kỳ không vui: “Hiệp hội phụ nữ chúng tôi thiếu người lúc nào hả? Tôi đã quan sát rất lâu rồi, con dâu cả nhà bà là người được chọn thích hợp nhất, con dâu út nhà bà thì không được. Tôi nói nè Triệu Quế Phân, tôi biết bà bất công, nhưng mà bà cũng không thể quá đáng đến thế này. Trước mặt tôi mà bà còn dám làm như thế, còn dám nói nhường công việc này cho con dâu út của bà, vậy không có tôi thì bà còn làm đến mức nào nữa hả?”
Triệu Quế Phân lộ ra vẻ mặt xấu hổ, tuy rằng ở trong nhà bà ta rất ngang ngược, nhưng mà đối mặt với vợ của đại đội trưởng, bà ta vẫn còn khá sợ.
Vương Thủ Thành ở bên cạnh bắt đầu tính toán thầm trong lòng, nhanh chóng kéo vợ mình lại nói: “Quế Phân, bà nói bậy cái gì thế? Cho dù bà có sợ sức khỏe vợ thằng cả không tốt, sẽ làm chậm trễ công việc thì cũng không thể nói là cho con dâu út của chúng ta đi làm được. Hiệp hội phụ nữ muốn tuyển người cũng không nhất thiết phải chọn người của nhà chúng ta. Tuy rằng vợ thằng năm giỏi giang nhanh nhẹn, cũng đi học rất nhiều, nhưng mà chuyện tuyển người này là chuyện mà chúng ta có thể nhúng tay vào sao?”
Trần Kim Hoa bị cả gia đình này làm cho buồn nôn muốn chết: “Để Tú Tú đảm nhiệm công việc này là quyết định của cả thôn chúng ta, hơn nữa đã báo cáo cho công xã, công xã cũng đã đồng ý. Triệu Quế Phân, chúng tôi giao công việc này cho Tú Tú cũng là vì đề phòng có ai đó sẽ ăn h.i.ế.p con bé. Chị của con bé đi theo chồng tùy quân, cũng không thể để em gái ở lại trong thôn chúng ta một mình rồi chịu ấm ức gì. Tốt nhất là bà nên biết điều một chút, bà làm mẹ chồng, nếu lại ăn h.i.ế.p con bé nữa thì sẽ không được bỏ qua dễ dàng giống như lần trước đâu. Tú Tú, sáng mai cháu cứ đi theo thím đến đại đội của chúng ta, thím dẫn cháu đi làm quen với công việc.”
“Vậy ngày mai cháu chờ thím Kim Hoa đến.” Bạch Tú Tú tiễn bà ấy ra ngoài.
Cô ngoan ngoãn như thế, Trần Kim Hoa nhìn thấy, trong lòng lại càng cảm thấy chuyện này bà ấy đã làm rất đúng!