Hạ Thành thích nhất là âm thanh của Hứa Niệm Đệ, đầu óc mụ mị mơ hồ: “Em nói đúng, sau này anh không mắng nó nữa.”
Hạ Vi kinh ngạc nhìn hai người này, hai người bọn họ... có bệnh sao?
Lúc này, Tề Nghênh Nghênh cũng từ phòng bếp đi ra, nghe con trai nói vậy thì mỉm cười nói: “Còn học được cách dỗ dành người khác sao? Niệm Đệ à, cháu yên tâm đi. Vi Vi nhà dì ôn nhu lương thiện như vậy, sao lại chán ghét cháu được? Nhà dì rất hoan nghênh cháu tới đây, sau này rảnh rỗi thì cứ theo Hạ Thành tới chơi.”
Thái độ hòa nhã của Tề Nghênh Nghênh xem như cho Hứa Niệm Đệ một viên thuốc an thần.
Nhìn dáng vẻ thì cả nhà bọn họ đều thích cô ta, cô ta phải mau chóng kết hôn với Hạ Thành.
Thời gian càng dài, người ta hỏi thăm rõ ràng tình huống nhà cô ta rồi thì nói không chừng cả nhà bọn họ sẽ đổi ý, nếu không thể gả cho Hạ Thành...
“Niệm Đệ, cháu và Hạ Thành quen nhau thế nào vậy?” Tề Nghênh Nghênh đặt trái cây lên bàn trà trước mặt cô ta, bắt đầu hỏi chuyện.
Hứa Niệm Đệ thẹn thùng nhìn bạn trai, cũng không nói lời nào.
“Mẹ, con và Niệm Đệ quen nhau ở thư viện. Lúc đó con và Hạ Thiên đi mua sách, vừa lúc gặp Niệm Đệ đang chọn sách cùng Tuệ Tuệ. Lúc ra về thì trời lại đổ mưa, con quên mang dù, là cô ấy đưa dù của mình cho con, bản thân lại đội mưa. Lần đầu tiên con gặp một người ngốc như vậy đấy.”
Hạ Thành nghĩ đến bộ dáng của Hứa Niệm Đệ ngày đó, chỉ cảm thấy cô ta thật đáng yêu.
Tề Nghênh Nghênh nghe xong cũng không nhịn được cười: “Niệm Đệ nhà người ta lương thiện, sao có thể nói là ngốc chứ? Niệm Đệ, nhà cháu có từng nhắc tới chuyện kết hôn...”
“Mẹ, điều kiện nhà Niệm Đệ không tốt, chúng ta có thể cho nhiều bao nhiêu thì cho bấy nhiêu. Mẹ cũng đừng hỏi Niệm Đệ, chuyện nhà cô ấy, mẹ tìm cha mẹ cô ấy thương lượng đi.” Hạ Thành không vui che chở bạn gái, mấy chuyện linh tinh này sao cứ nói với bạn gái anh ta?
Hứa Niệm Đệ cũng cười thẹn thùng không đáp lời.
Ý tứ của cha mẹ là muốn đòi sính lễ năm trăm đồng, sau này vẫn phải chu cấp cho người nhà. Nếu Hạ Thành có thể tìm công tác cho cô ta thì sẽ để em trai cô ta đi thay. Dù sao để Hạ Thành nuôi cô ta là được, có vô dụng thì cũng còn cha mẹ anh ta nuôi hai vợ chồng, tóm lại là không c.h.ế.t đói.
Có Hạ Thành ở đó, Tề Nghênh Nghênh cũng không hỏi được chuyện gì, trong lòng cũng càng sốt ruột. Bà ta vốn cho rằng sau khi bản thân tìm được đứa con trai thất lạc thì hết thảy đều có thể phát triển theo ý muốn của bà ta, kết quả thì hay rồi, mọi thứ đều rối loạn.
Đối tượng của Hạ Thành ngoài diện mạo ra thì không tìm được điểm nào tốt.
Một đám người trò chuyện một lúc, chờ Hạ Thành đưa người về nhà, Hạ Vi đã không nhịn được bắt đầu làm loạn: “Mẹ, mẹ tìm xong nhà cho người anh trai chưa từng gặp mặt của con chưa? Con nói mẹ hay, mẹ tìm nhanh lên đi, đừng để đêm dài lắm mọng, còn chưa tìm được chỗ ở thì công tác đã sắp xếp xong xuôi, lúc đó người ta đến tỉnh thành đều dọn vào nhà chúng ta hay sao? Nhà ta có nhiều chỗ ở như vậy hả? Con phải ở đâu đây, con không ở chung phòng với người khác đâu nhé.”
Hạ Vi nghĩ đến sau này cả nhà phải ở cùng nhau thì lập tức nổi nóng.
Tề Nghênh Nghênh càng bực bội, thật là không hiểu chuyện!
Mua nhà không tốn tiền sao? Với đầu óc này của Vi Vi, sau này kết hôn rồi phải làm thế nào đây?
“Mẹ, đừng có im lặng. Sau này Hạ Thành rước bạn gái về đây thì hai người đó ở đâu?”
Hạ Vi lo lắng muốn nhảy cẫng lên, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại.
Dù sao thì hiện tại Hạ Thành và Hạ Minh ở chung một phòng, ông nội ở căn phòng lúc trước gia đình chú ba ở khi đến nơi này. Cha mẹ ở một phòng, cô ta ở một phòng.
Ở thời điểm này, căn nhà như thế là rất khó có được.
Hiện tại nếu Hạ Thành muốn cưới vợ thì một là anh ta phải đi ra ngoài ở, hai là bọn họ phải đuổi Hạ Minh hoặc là đuổi cô ta đi.
Hạ Vi nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy rất bất an.
Tề Nghênh Nghênh cũng bị hỏi nghẹn họng.
Đồng thời bà ta cũng nảy ra một suy nghĩ khác.
Đúng vậy! Bà ta chỉ lo bảo lão Hạ suy nghĩ cho con, mua nhà cho con cái, tìm công việc cho con.
Sao bà ta lại không mượn cớ trong nhà không đủ phòng để ở chứ?
Nếu như trong nhà không đủ phòng để ở, vậy thì phải dọn ra ngoài.
Một là mua nhà cho Hạ Thành, hai là phải tìm công việc cho Hạ Minh.
Cho dù như thế nào, dù sao thì cũng phải để ba đứa con của bà ta vớt vát được chút chỗ tốt gì chứ?
Tề Nghênh Nghênh nhìn Hạ Vi, trực tiếp ôm chặt lấy cô ta.
Hạ Vi bị ôm cũng ngu người: “Mẹ? Mẹ, con đã bao lớn rồi mà mẹ còn muốn dỗ con theo kiểu này nữa chứ? Con không biết đâu, dù sao con sẽ không ở chung với bọn họ!”
“Mẹ biết rồi, mẹ sẽ nghĩ cách. Vi Vi, dạo gần đây con đừng nhắc lại chuyện kết hôn nữa, nhất là với cái thằng Kỷ Phong kia. Đừng chọc cha con giận, cũng làm mẹ bớt lo một chút, biết không?”
Tề Nghênh Nghênh dặn dò con gái.
“Dạ được, dù sao chỉ cần mẹ đừng đưa phòng con đang ở cho người khác thì con sẽ nghe lời.”
Hạ Vi nói xong lập tức quay về phòng.
Tề Nghênh Nghênh quyết định phải thương lượng lại chuyện này mới được!
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong chớp mắt đã sắp đến tết Nguyên Đán rồi.
Trong huyện, cứ cách ba ngày lại có một trận tuyết lớn, cách năm ngày lại có một trận tuyết nhỏ, bao phủ toàn bộ huyện thành giống như làm nó khoác lên một mảnh lụa trắng.
Cành cây ven đường treo lên đầy tuyết, giống như một đóa hoa đặc biệt của mùa động.
Nếu không bàn về chuyện nhiệt độ thì cũng coi như khá lãng mạn.
Phương bắc hoàn toàn tiến vào mùa đông.
Đường phố Ngô Đồng.
Tuyết lớn rơi liên tục làm người trong phòng làm việc bận rộn vô cùng, khó khăn lắm mới giải quyết xong vấn đề nhà cửa và sưởi ấm của những người già neo đơn, lại phải nhanh chóng nghĩ cách liên lạc với cung tiêu xã, xem xem có thể mua một ít than đá về, giải quyết vấn đề cung ứng nguyên liệu sưởi ấm cho khu vực gần đây hay không.
Cả phòng làm việc, ngoại trừ Tiểu Đường ra, chẳng có ai rảnh rỗi.
Tất cả mọi người đều bận rộn gầy đi rất nhiều.
Mãi đến khi buổi tối một ngày trước tết Nguyên Đán, lúc này người trong phòng làm việc mới có thời gian thở lấy hơi.
“Mấy ngày nay chúng ta bận trước bận sau, cuối cùng cũng không xảy ra bất cứ sơ sót gì. Sắp sửa đến tết rồi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, tranh thủ hoàn thành tốt công việc, đừng xảy ra bất cứ sai lầm gì.” Bà chủ nhiệm Uông nhìn mấy người trong phòng.
Thái độ cũng hiếm khi trở nên dịu dàng.
Dạo gần đây mọi người thật sự đã mệt đến c.h.ế.t rồi.
“Ngày mai là Nguyên Đán, chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi ba ngày. Mấy ngày nay mọi người cũng nghỉ ngơi nhiều vào, chờ dưỡng sức khỏe rồi thì còn phải tiếp tục làm việc nữa.” Bà chủ nhiệm Uông nói, chia chỗ táo mà bà ấy tự bỏ tiền túi ra mua cho mọi người.
Lần này bà ấy mua tổng cộng sáu cân.
Là bà ấy nhờ người ta đổi phiếu mới mua về được.
Tính luôn cả bà ấy thì vừa đúng sáu người, mỗi người một cân.
“Lát nữa mọi người tan ca nhớ mang táo về, không quá nhiều nhưng cũng là chút tấm lòng của tôi. Hiệu suất làm việc của tổ dân phố chúng ta luôn rất cao, tôi cũng có yêu cầu cao hơn đối với mọi người so với yêu cầu của các chủ nhiệm khác đối với đồng nghiệp của họ. Mọi người đi theo tôi không đến mức phải chịu khổ, nhưng mà đúng là chẳng dễ dàng gì. Tôi đều nhìn thấy hết.”
Vừa đến tết, bà chủ nhiệm Uông lại không khống chế được mà trở nên cảm thán.