Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Cả nhà ăn xong bữa cơm chiều chưa được bao lâu thì bạn gái của Hạ Thành đã tới cửa.

Hạ Thành nghe tiếng gõ cửa, lập tức chạy ra mở.

Nhìn thấy bạn gái, gương mặt rầu rĩ không vui của anh ta mới nở nụ cười: “Niệm Đệ, mau vào nhà đi, cha mẹ anh đều đang chờ em đó. Cả nhà anh đều ở đây, bọn họ ai cũng muốn gặp em.” Anh ta vừa nói vừa kéo người vào trong.

Hứa Niệm Đệ cũng khá xinh đẹp, không phải phải là kiểu bắt mắt sành điệu mà là đẹp theo kiểu mỹ nữ tiêu chuẩn, mắt to hai mí, mặt trái xoan, tóc không quá đen mượt, đại khái là do thiếu hụt dinh dưỡng. Nhưng điều đó cũng không che giấu được vẻ đẹp của cô ta, làn da trắng nõn trời sinh càng khiến cô ta trông nổi bật hơn. Vừa nhìn thấy Hứa Niệm Đệ, Tề Nghênh Nghênh đã ưng bụng.

Nếu đứa nhỏ này gả cho Hạ Thành, sau này sinh con, đứa bé sinh ra chắc chắn sẽ rất xinh đẹp!

“Đứa nhỏ này cũng thật là đẹp.” Tề Nghênh Nghênh khen cô ta rồi nắm tay dắt cô ta tới chỗ sô pha.

“Cháu chính là Niệm Đệ nhỉ? Cả ngày hôm nay Hạ Thành cứ nhắc cháu với gì, nói là cháu rất xinh đẹp, lúc đó dì con không tin, bây giờ nhìn thấy mới biết là đẹp thật. Nhìn cháu mà xem, đã bao lâu rồi dì chưa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như cháu?”

Tề Nghênh Nghênh nói chuyện dịu dàng như nói chuyện với con gái.

Lúc này bà ta lựa chọn quên đi Bạch Tú Tú, Bạch Tú Tú quả thật là xinh đẹp hơn cô gái này rất nhiều, nhưng nghĩ đến Bạch Tú Tú là bà ta lại sôi m.á.u chuyện thằng cả nên dứt khoát không nói tới nữa.

Hứa Niệm Đệ thẹn thùng cười rộ, cô ta đỏ mặt nói: “Dì à, đừng khen cháu như vậy, cháu... thật ra bề ngoài của cháu cũng như người bình thường mà thôi.”

“Đứa nhỏ này cũng thật là khiêm tốn. Tới đây, dì giới thiệu cho cháu, đây là chú Hạ, đây là ông nội của Hạ Thành, cháu cũng gọi ông nội đi, đây là con gái của dì, Hạ Vi, cháu cứ gọi con bé là Vi Vi, đây là Hạ Minh, em trai của Hạ Thành.”

Tề Nghênh Nghênh lần lượt giới thiệu người trong nhà, cô gái cũng chào hỏi từng người.

“Mẹ, đừng có gấp gáp giới thiệu như vậy, khiến cô ấy khẩn trương.” Hạ Thành đau lòng bạn gái, kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh mình.

“Đứa nhỏ này... để mẹ đi rửa táo cho các con.” Tề Nghênh Nghênh bắt đầu bận rộn.

Hạ Chí Phi cũng nhìn cô gái, bộ dáng thật sự không tệ, chỉ là không biết nhân phẩm thế nào.

Nhà bọn họ tìm con dâu chú trọng nhân phẩm hơn diện mạo. Dù sao trong nhà đã đủ loạn rồi, nếu còn rước về một đứa không hiểu chuyện thì cái nhà này thật sự không yên bình được nữa.

“Cháu tên là Niệm Đệ à? Tại sao nhà cháu lại đặt tên như vậy? Nhà cháu còn những ai?” Hạ Chí Phi nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi tình huống gia đình đối phương.

Hứa Niệm Đệ đỏ mắt nói: “Cháu vốn là một đôi song bào thai, nhưng em trai vừa mới ra đời đã mất nên cha mẹ cháu mới đặt cho cháu cái tên này, hy vọng nhà cháu có thể nhớ mãi đứa em trai này. Nhà cháu còn có bốn chị gái và một em trai, cha mẹ cháu và bà nội.”

“Cha, sao lại nhắc tới chuyện buồn của cô ấy vậy? Đừng nói tới chuyện này nữa.” Hạ Thành thấy bạn gái buồn tủi thì tức khắc không vui.

Hạ Chí Phi cũng cạn lời nhưng cũng thấy an tâm hơn một chút, vốn nghĩ rằng nhà đó trọng nam khinh nữ. Nếu nói như vậy thì khi cô gái này gả tới đây, lỡ đâu suốt ngày muốn nâng đỡ em trai nhà mẹ đẻ thì sao, cuộc sống gia đình có thể yên ổn được sao.

Hạ Chí Phi cũng không dám nghĩ đến trường hợp đó, nhưng dù sao cũng phải để Nghênh Nghênh hỏi thăm một chút, cưới vợ là chuyện lớn, không thể làm qua loa.

Hứa Niệm Đệ thấy cha bạn trai không nói gì thì trong lòng khẩn trương đến mức đổ đầy mồ hôi tay, thật ra lý do này là cô ta tự bịa ra, tránh để người ta biết nhà cô ta trọng nam khinh nữ, sau này cô ta phải giúp đỡ em trai, khiến nhà người ta không vui. Chờ kết hôn rồi thì cô ta không cần sợ nữa, đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, người ta còn có thể đuổi người đi sao?

“Cha, chuyện nhà cô ấy con đều biết cả, cũng đã gặp mẹ cô ấy và chú Hứa, bọn họ đều là người tốt.” Hạ Thành thấy cha vẫn mãi không nói chuyện, xem nhẹ bạn gái mình thì không nhịn được mở miệng nói đỡ.

“Cha chỉ muốn tìm hiểu tình hình nhà bạn gái con thôi, dù gì thì hai đứa cũng đã tính chuyện kết hôn. Niệm Đệ này, nếu chú đây có chỗ nào mạo phạm cháu thì cho chú xin lỗi.” Hạ Chí Phi cũng cảm thấy câu hỏi của mình quá mức sắc bén, cho dù có vấn đề thật thì vẫn nên để vợ ông ta hỏi, ông ta xen vào chuyện này thật sự không hay chút nào.

“Chú Hạ hỏi cháu là chuyện hợp lý, cháu là đối tượng của Hạ Thành, sớm muộn gì cũng phải nói tình huống trong nhà cho mọi người biết, cháu hiểu mà.” Hứa Niệm Đệ ra vẻ ngoan ngoãn.

Thấy cô ta hiểu chuyện như vậy, Hạ Chí Phi cũng không nói thêm lời nào khó nghe, trong lòng cũng an tâm. Có lẽ Hạ Thành không phải chỉ nhìn diện mạo của cô gái này.

“Hạ Thành, cha còn có việc, con và Niệm Đệ ngồi chơi đi, sau đó đưa người ta về nhà, biết chưa?”

“Yên tâm đi cha, con biết nên làm gì mà.” Hạ Thành cũng an tâm, có vẻ cha không ghét bạn gái anh ta.

Chờ Hạ Chí Phi lên lầu, Hạ Toàn nhìn cháu trai cũng cảm thấy nhạt nhẽo.

Tiểu Thiên còn chưa tìm được đối tượng đâu, Hạ Thành lại tìm được trước như vậy, nhìn cô gái này khá xinh đẹp, Hạ Thành sao xứng chứ? Chỉ là điều kiện của Hạ Thành tốt hơn Tiểu Thiên mà thôi.

Hạ Toàn nghĩ tới cháu trai lớn, lại nhớ tới con trai nhỏ, bắt đầu thương cảm, đứng dậy thông báo một câu: “Hạ Thành, ông nội hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Ông ta nói xong thì rời đi ngay.

Hạ Thành có chút không vui, chờ ông lão lên lầu, anh ta mới quay sang hỏi Hạ Vi: “Vi Vi, em nói xem, có phải ông nội không thích Niệm Đệ không?”

Hạ Vi nhìn bộ dáng che chở đối phương của anh trai, không hề có một chút hảo cảm nào với bọn họ.

Nghĩ đến sau này trong nhà có thêm hai người chị dâu là cô ta lại thấy nghẹn khuất, càng không cho Hứa Niệm Đệ này sắc mặt tốt, chỉ hừ lạnh một tiếng, trào phúng nhìn hai người bọn họ: “Anh nghĩ nhiều rồi đó, ông nội chỉ thích nhà chú ba, đâu phải là chuyện anh mới biết. Anh đưa bạn gái về nhà sao, cho dù anh đưa một con ch.ó về đây thì ông nội cũng chẳng quan tâm đâu.”

“Em nói vậy là có ý gì? Ai là chó?” Hạ Thành lập tức thay đổi sắc mặt.

“Ai nha, em gái hẳn không như anh nghĩ đâu, anh đừng lớn tiếng như vậy, dọa người khác sợ đó.” Hứa Niệm Đệ ôn nhu đẩy anh ta, sau đó dựa vào bên cạnh anh ta, mỉm cười nhìn Hạ Vi.

Cô ta bắt đầu đánh giá căn nhà này, trong lòng không nhịn được cảm khái, nhà này thật là lớn, trước nay cô ta chưa từng được ở nơi nào tốt như vậy, nếu sau này có thể dọn tới đây...

Hứa Niệm Đệ cảm thấy bản thân phải nắm chặt tên Hạ Thành xui xẻo này. Hạ tuệ tuệ nói không sai, Hạ Thành tuy chẳng bằng ai nhưng gia cảnh của anh ta hơn nhà cô ta tận mấy con phố, không bắt được Hạ Thành thì cô ta chỉ có thể nghèo khổ mãi.

“A Thành, anh lớn tiếng như vậy, lỡ đâu sau này em gái anh chán ghét em thì phải làm sao?” Hứa Niệm Đệ dịu dàng hỏi lại.

Advertisement
';
Advertisement