Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

“Không lẽ anh không biết em sống như thế nào sao? Ngày nào anh cũng bảo em chịu đựng, nhưng em thật sự không chịu nổi nữa, em không sống nổi nữa rồi. Mẹ càng ngày càng quá đáng, chuyện gì trong nhà cũng đều bắt em làm, bắt một mình em hầu hạ cả gia đình anh, ăn cơm thì lại không cho em ăn no. Dạo gần đây bà ta thậm chí còn không cho em ngồi vào bàn ăn. Con nhà anh cả thì mỗi bữa đều có một quả trứng gà, con nhà chúng ta nửa năm cũng ăn không được một quả. Em khổ một mình thì cũng còn có thể chịu đựng được, nhưng em không thể để con gái cũng chịu khổ theo em được. Mùa đông năm nay mẹ bắt em giặt quần áo với nước lạnh, nói là than đá đắt lắm, nấu nước lãng phí. Lúc đó tay em nứt nẻ hết cả ra, anh không thấy sao?”

Trần Tiểu Liên hỏi ngược lại chồng mình.

Kiều Tam Tráng cũng im lặng.

“Mẹ bảo con làm nhiều việc như thế, đây là lỗi của mẹ. Nhưng không phải mẹ đã nói rồi sao? Sau này mọi người cùng nhau san sẻ việc nhà, như thế còn chưa được à?” Bà cụ Kiều tiếp tục dụ dỗ con dâu.

Lúc trước ít người cô ấy không chịu tin, hiện tại đông người như thế chắc cũng nên tin rồi chứ?

Trần Tiểu Liên nhìn thoáng qua bà già này, cười mỉa nói: “Lời bà nói tôi không tin, con gái tôi mới ra đời, bà đã tranh thủ lúc anh ấy đi ra ngoài mua đường đỏ cho tôi mà quăng con bé lên núi Tây. Có chuyện gì mà bà làm không được chứ? Cuộc sống như thế này tôi sống mấy năm đã quá đủ rồi.”

Nói xong, Trần Tiểu Liên lại nhìn thẳng vào mắt chồng mình, mắt cô ấy lại rưng rưng nước mắt: “Em biết anh là một đứa con hiếu thảo, em cũng biết bắt anh dọn ra ở riêng là đang làm khó anh. Nhưng anh là con trai có hiếu, em cũng muốn làm một người mẹ tốt với con gái của em. Nếu như trong lòng anh còn có hai mẹ con em, vậy anh dọn ra ở riêng với bọn họ đi. Chúng ta đóng cửa lại tự sinh sống, sau này có khổ hay ngọt thì cũng là chuyện của hai chúng ta. Chờ chúng ta sống tốt, cho dù có tách ra ở riêng thì anh vẫn có thể báo hiếu cho cha mẹ. Nếu như trong lòng anh chỉ có người nhà họ Kiều của anh, chỉ có cha mẹ anh, vậy chúng ta ly hôn đi. Nhà anh cũng không thích con gái em, em dẫn theo con bé gả cho người khác, anh coi như là chừa cho em và con gái một con đường sống đi. Ít nhiều gì… Chúng ta cũng là người một nhà.”

Trần Tiểu Liên nói xong lời cuối cùng, giọng nói cũng dần nghẹn ngào.

Kiều Tam Tráng vốn dĩ không muốn dọn ra ở riêng, nhưng mà khi thật sự nhìn thấy vợ khóc thảm như thế, lại nhìn con nhỏ còn chưa biết gì trong lòng n.g.ự.c cô ấy và vết nứt nẻ trên tay cô ấy.

Anh ấy đột nhiên không còn kiên định như thế nữa.

Đến hơn ba mươi tuổi anh ấy mới cưới vợ, vợ không chê anh ấy không có chí tiến tới, từ khi có cô ấy, trong phòng của anh ấy mới có chút nhân khí,

Bình thường anh ấy cũng biết cô ấy chịu ấm ức, nhưng anh ấy đã quen với việc nghe lời cha mẹ, vợ giúp anh ấy báo hiếu với cha mẹ cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Anh ấy thật sự không ngờ rằng chuyện này sẽ lớn chuyện đến thế.

Kiều Tam Tráng ở nhà nghe bà cụ vừa khóc vừa la, vốn dĩ còn đang nghĩ vợ quá không hiểu chuyện.

Nhưng mà lúc này nghe vợ nói ấm ức như thế thì lại bắt đầu do dự, hiện tại rốt cuộc phải làm sao đây?

“Tam Tráng, cha mẹ khó khăn vất vả lắm mới nuôi lớn chúng ta, không phải mấy năm nay nhà chúng ta vẫn sống rất yên ổn sao? Nếu như dọn ra ở riêng, cuộc sống sẽ không còn sung túc như bây giờ nữa.”

Kiều Đại Tráng thấy anh ấy không trực tiếp từ chối, ngược lại bắt đầu do dự, trong lòng cũng có chút sốt ruột.

“Đúng đó, Tam Tráng, em đừng có nghe lời vợ em nói. Em và nó còn đang sống với nhau thì mẹ nó đã bắt đầu tính đến chuyện tìm chồng mới cho nó rồi. Nó biết em có hiếu, mặt ngoài là muốn buộc em dọn ra ở riêng, nhưng trên thực tế là muốn ly hôn để tìm người mới đó.”

Chị dâu cả Kiều cũng mách lẻo theo.

Tuyệt đối không được phép dọn ra ở riêng!

Đồ đạc của nhà họ Kiều đều là của cô ta và Đại Tráng, nếu thật sự muốn ra riêng thì dù không muốn bọn họ cũng phải chia cho hai vợ chồng Kiều Tam Tráng một ít, sao có thể như vậy được chứ?

Lúc này chị dâu cả Kiều có chút hối hận, biết trước như vậy thì bình thường cô ta đã rửa thêm mấy cái chén, tốt xấu gì cũng không khiến Trần Tiểu Liên nói cô ta đến mức như vậy.

Trần Quế Phương từ ngoài đi vào, đang chuẩn bị hỏi thăm tình hình của con gái ở bên này thì lại thấy cảnh con dâu cả nhà họ Kiều đang tranh chấp, bà ta tức khắc cảm thấy xấu hổ, chỉ đứng ngoài cửa không muốn vào trong.

Kiều Tam Tráng lanh mắt, vừa thấy mẹ vợ đi vào thì lập tức chất vấn: “Mẹ, chị dâu cả của con nói thật chứ? Mẹ thật sự muốn tìm nhà chồng khác cho vợ con?”

Bà cụ Kiều trắng mắt liếc nhìn cô con dâu cả, cái đồ ngu xuẩn này, tại sao cái gì cũng nói ra thế này?

Nếu Tam Tráng thật sự để tâm chuyện này, sợ vợ không muốn sống cùng mình nên gật đầu đồng ý ra riêng thì phải làm sao?

Trần Quế Phương bị con rể hỏi cho chột dạ, nhưng bà ta tuyệt đối không thể nhận sai, nếu nhận thật thì sau này bà ta đừng nghĩ đến việc qua lại với con rể nữa. Trần Quế Phương nghĩ vậy thì ra vẻ đứng đắn xoa eo: “Đúng vậy, là tôi đã nói đó thì sao? Nhà cậu bắt con gái tôi làm trâu làm ngựa như vậy, tôi thấy lừa trong đội sản xuất còn được ăn ngon, sống tốt hơn con bé. Tôi đau lòng con bé thì làm sao? Nếu cậu còn đáng là một người chồng thì đừng để con bé phải chịu tủi thân như vậy nữa!”

Sau khi Trần Quế Phương về nhà thương lượng với con trai thì đã có quyết định của mình, trước tiên cứ giúp con gái ra riêng trước đã, sau khi ra riêng, tiền lương của con rể cũng phải để Tiểu Liên giữ, đến lúc đó bà ta muốn dùng bao nhiêu thì còn phải nói nhiều sao?

Bây giờ phải dỗ dành, giành lại tình cảm của con gái trước đã.

Trần Tiểu Liên cảm thấy bất ngờ vì mẹ lại đứng về phía cô ấy, trong lòng quả thật có chút cảm động.

Kiều Tam Tráng thật sự luống cuống.

Nếu vợ anh ấy không còn thì con gái phải làm sao? Nếu vợ mang con gái đi thì anh ấy chẳng khác nào mất trắng? Cả nhà anh cả như kẻ no không hiểu lòng người đói, bọn họ nói chuyện nhẹ nhàng như vậy sao. Không được!

Kiều Tam Tráng nghĩ đến ngày tháng sau này thì lập tức bước sang đứng bên cạnh Trần Tiểu Liên: “Vợ à, chuyện này anh đồng ý. Chúng ta ra riêng, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt.”

“Kiều Tam Tráng! Mày muốn g.i.ế.c tao à?” Bà cụ Kiều không ngờ anh ấy lại đồng ý, dựa vào cái gì chứ?

Nếu đứa con này ra riêng thì sau này chẳng phải tiền lương của nó đều giao cho con hồ ly tinh Trần Tiểu Liên kia sao?

Chỉ cần nghĩ đến sau này trong nhà lại thiếu đi một nguồn thu là trong lòng bà ta lại thấy khó chịu như sắp chết. Bà cụ Kiều chỉ vào mũi con trai rồi mắng: “Mày là đồ vô lương tâm, mấy năm nay tao và cha mày ăn cỏ ăn trấu, nuôi bọn mày đến lúc đạt được thành tựu như hôm nay, đứa nào cũng có công việc. Bây giờ bọn mày cứng cánh rồi thì lại muốn ra riêng, không muốn lo cho tao và cha bọn mày đúng không?”

“Mẹ, không phải mẹ muốn để anh cả nuôi dưỡng mẹ lúc về già sao? Mấy năm nay, chỗ tốt trong nhà đều là anh cả chiếm giữ, mẹ nói sau này anh ấy phải nuôi cha mẹ, không thể đánh đồng với con, gánh nặng tương lai ít. Cái gì con cũng nhường cho anh cả, bây giờ ra riêng không phải là tốt hơn sao? Sau này mỗi tháng con vẫn chu cấp cho cha mẹ năm đồng dưỡng lão. Bọn con vẫn nên ra riêng thôi, dù sao nhà ta cũng đủ rộng, làm tường ngăn ra là được.”

Từ khi Kiều Tam Tráng đưa ra quyết định thì cũng đã nghĩ kỹ nên ra riêng như thế nào.

Bà cụ Kiều tức đến mức đầu muốn nổ tung.

“Mày, mày…”

“Bây giờ nhắc tới chuyện ra riêng cũng vừa lúc, có thể nhờ đồng chí ở phòng làm việc của con công chứng giúp chúng ta. Cha, mẹ, tiền trong nhà ta, ít nhiều gì cũng nên cho con ba trăm đồng đi. Con làm việc mười ba năm, tiền bạc đều giao vào quỹ chung, mấy năm nay con cũng chẳng tiêu xài gì nhiều, con cũng không đòi nhiều, con biết hai người có số tiền này.”

Advertisement
';
Advertisement