Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

“Tiểu Bạch, chúc mừng cháu, từ hôm nay trở đi, cháu chính là phó chủ nhiệm của phòng làm việc chúng ta. Cháu phát biểu vài câu với mọi người đi?” Bà chủ nhiệm Uông nhìn Bạch Tú Tú, giọng điệu cuối cùng cũng trở nên dịu dàng.

Không còn xụ mặt giống như lúc trước nữa.

Bạch Tú Tú cũng rất kích động, tuy rằng cô cũng đoán được đôi chút, nhưng mà khi thật sự được chứng thực thì cô vẫn rất vui vẻ.

Cô cũng không hàm hồ, Bạch Tú Tú suy nghĩ một chút rồi hiền hòa cười với mọi người: “Đầu tiên tôi phải cảm ơn chủ nhiệm đã đồng ý tin tưởng và đề bạt tôi. Tôi biết tôi còn trẻ, hơn nữa thời gian làm việc còn rất ngắn, mọi người chắc chắn sẽ không quá tin tưởng tôi. Nhưng mà thái độ công việc và kết quả sẽ không lừa được ai. Sau này tôi sẽ cố gắng hơn gấp đôi, cố gắng dẫn theo mọi người cùng nhau tiến bộ.”

“Nói đúng lắm, kết quả công việc sẽ không lừa gạt ai, các tổ dân phố khác có lẽ sẽ đòi hỏi tuổi nghề này nọ, nhưng chỗ của tôi không để ý đến những thứ đó. Nếu sau này có ai làm việc giỏi hơn Tiểu Bạch, sau này cũng sẽ có con đường phát triển tốt hơn. Tôi cũng không ngại nói thật với mọi người, tuổi của tôi, chỉ vài năm nữa cũng phải về hưu rồi. Nếu có cơ hội tôi đều sẽ nâng đỡ các đồng nghiệp trẻ tuổi tiếp tục đi lên cấp bậc càng cao hơn. Tôi cũng sẽ không để các đồng nghiệp lâu năm chịu thiệt thòi gì. Chỉ cần mọi người đoàn kết lại làm một, tôi bảo đảm sẽ không làm mọi người thất vọng.” Bà chủ nhiệm Uông nhìn cảm xúc của mọi người trong lòng, thái độ vô cùng kiên định.

Triệu Minh đã nghe hiểu ý bà ấy, cho nên cũng chấp nhận.

Anh ta vỗ tay đầu tiên: “Chủ nhiệm nói đúng lắm, chúc mừng phó chủ nhiệm Bạch.”

Những người khác cũng chúc mừng Bạch Tú Tú theo.

Bạch Tú Tú lần lượt cảm ơn.

Tiểu Đường ngồi trong một góc vẫn luôn không nói tiếng nào, cúi đầu coi mình như không khí.

Bà chủ nhiệm Uông nhìn thoáng qua Tiểu Đường, thầm lắc đầu.

Xem ra bà ấy đã uổng công nâng đỡ cô gái trẻ này rồi.

Chỉ cần cô ta chịu học, không lẽ sau này bà ấy còn có thể cho cô ta chịu thiệt thòi sao?

Tuổi của Tiểu Bạch và cô ta cũng không chênh lệch quá nhiều, vì sao Tiểu Đường lại không thể học tập một chút chứ?

Tiểu Đường cũng không phải người thường, hơn nữa nhà Tiểu Đường còn có chút quan hệ với bà ấy.

Trong lòng bà chủ nhiệm Uông thất vọng nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Nói chuyện ồn ào một chút xong, vẫn cứ phải xử lý các công việc khác như thường ngày.

Bạch Tú Tú viết lại ghi chép những chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, sau đó lập tức đi đến phòng trà đưa nước ấm cho Trần Tiểu Liên.

Hai mắt Trần Tiểu Liên sưng đỏ, đứa nhỏ trong lòng cô ấy đã ngủ, mà cô ấy thì vẫn cứ yên lặng khóc lóc.

Cô ấy không phải là người làm việc quả quyết, chuyện ngày hôm nay, cô ấy gần như đã gom hết mọi sự can đảm trong đời mình.

Hiện tại trong lòng Trần Tiểu Liên vô cùng thấp thỏm bất an, thậm chí không nói nên lời.

Nhìn thấy Bạch Tú Tú đi vào, cô ấy mới nhớ đến chuyện chào hỏi, cô ấy thật lòng cảm ơn, bội phục và hâm mộ đồng chí trẻ tuổi xinh đẹp không nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi này.

Hiệu quả cách âm của phòng trà không tốt lắm, bên ngoài nói cái gì cô ấy cũng đều có thể nghe được.

Đồng chí nữ trẻ tuổi này chính là phó chủ nhiệm của tổ dân phố.

Hơn nữa cô làm việc rất chu đáo, nếu không phải cô nhắc nhở, có lẽ cô ấy vẫn còn để con gái ở trong nhà.

Dựa theo tính cách của mẹ chồng, bà ta chắc chắn sẽ dùng con gái để uy h.i.ế.p cô ấy.

Trần Tiểu Liên chỉ cần nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sợ rồi.

“Chị Tiểu Liên, chị uống chút nước đi, còn phải chờ một lúc nữa người nhà bọn họ mới đến đây được.” Giọng điệu Bạch Tú Tú vô cùng dịu dàng.

Trần Tiểu Liên có chút bất an nhận lấy ly nước: “Cảm ơn… Tôi, hôm nay tôi thật sự quá cảm ơn cô.”

Trần Tiểu Liên không biết nên nói cái gì, chỉ có thể liên tục nói cảm ơn.

“Chị Tiểu Liên, tôi làm việc ở tổ dân phố, vốn dĩ phải làm chuyện này mà, chị không cần phải cảm ơn tôi. Chị cứ nghỉ ngơi dưỡng tinh thần trước đi, lát nữa chị còn phải vì chính chị và con gái chị, đi bàn bạc nói chuyện với người nhà bọn họ nữa.”

Bạch Tú Tú cực kỳ bội phục những người có thể lấy hết can đảm để thay đổi cuộc sống hiện tại như Trần Tiểu Liên.

Lúc trước khi cô làm hồn ma bay theo sau lưng Vương Thanh Hòa, gặp được quang cảnh của tương lai, đã biết được rất nhiều thứ mới mẻ, cho nên mới biết được tương lai tốt đẹp đến cỡ nào. Nhưng mà Trần Tiểu Liên lại không biết.

Trần Tiểu Liên không biết tương lai sẽ như thế nào, hiện tại cô ấy phải đối mặt với hiện trạng không có công việc, mẹ ruột không đáng tin, mẹ chồng lại áp bức cô ấy. Cô ấy có thể đưa ra quyết định lớn như thế vào lúc này, thật sự rất ghê gớm.

“Chị Tiểu Liên, chúng tôi đang ở bên ngoài, có việc gì chị cứ việc nói. Lát nữa chờ người nhà chồng chị đến rồi, tôi lại đến thông báo chị chị biết.”

Bạch Tú Tú dặn dò vài câu rồi lại đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi Bạch Tú Tú đi ra ngoài, Trần Tiểu Liên uống vài ngụm nước trước, ôm con gái đã khóc mệt ngủ thiếp đi vào lòng, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.

Đời này cô ấy đã như thế này rồi, nhưng Tiểu Bảo của cô ấy lại không được.

Hiện tại mẹ chồng áp bức cô ấy, sau này chờ Tiểu Bảo lớn lên, mẹ chồng đối xử với cô ấy như thế nào thì cũng sẽ đối xử với con gái cưng của cô ấy như thế.

Tiểu Bảo còn nhỏ như thế, còn chưa biết gì.

Tranh thủ hiện tại Tiểu Bảo còn chưa nhớ rõ mọi chuyện, cô ấy phải giúp Tiểu Bảo tránh khỏi cuộc sống này mới được.

Buổi trưa, tổ dân phố đã bắt đầu đặt bữa trưa vào bếp lò hâm nóng, người nhà họ Kiều mới chậm rãi đi đến.

Một đám người cùng nhau xông vào phòng, ông cụ Kiều và bà cụ Kiều, còn có con trai và con dâu cả, cùng với chồng của Trần Tiểu Liên – Kiều Tam Tráng.

Anh ấy có tên rất phù hợp dáng người, cơ thể vô cùng lực lưỡng.

Gương mặt cũng rất thành thật đoan chính.

Làn da có chút đen, nếu so với những người khác của nhà họ Kiều thì quần áo anh ấy còn có thêm một ít mụn vá.

Lúc này kéo theo một đống người đến, bà cụ Kiều cũng có tự tin hơn, bà ta vừa đi vào nhà đã lập tức bắt đầu la lối: “Con hồ ly tinh độc ác của nhà chúng tôi đâu rồi?”

“Vợ lão Kiều, bà nói chuyện khó nghe quá rồi đó, đây là thái độ đến đây giải quyết mọi việc của bà sao?” Bà chủ nhiệm Uông nhíu mày hỏi bà ta.

Con dâu cả nhà họ Kiều ở bên cạnh vội vàng nói đỡ: “Chủ nhiệm Uông, bà đừng hiểu lầm, bình thường mẹ tôi không như thế, hôm nay mẹ tôi quá giận. Cả gia đình đang yên đang lành lại cứ nằng nặc đòi dọn ra ở riêng… Bà nói thử coi, cuộc sống như bây giờ, nếu tách ra ở riêng thì sẽ vất vả, khó khăn đến cỡ nào chứ? Cả gia đình ở cùng nhau còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Mẹ tôi chạy về nhà nói lại, cả nhà đều ngơ ngác luôn. Có chuyện gì mà không thể thương lượng với nhau được chứ? Không lẽ cứ nằng nặc phải đòi dọn ra ở riêng sao?”

“Chuyện này cô đừng nói với tôi, tôi đi gọi cô ấy ra cho mấy người, nhưng mà tôi nói trước, mấy người không được nói mấy lời khó nghe như thế nữa.” Bà chủ nhiệm Uông không thèm để ý đến những lời này của con dâu cả nhà họ Kiều.

Bà ấy nhìn thoáng qua Tiểu Đường đang ngồi một góc nói: “Tiểu Đường, đi thông báo gọi cô ấy ra đi.”

Từ nãy đến giờ Tiểu Đường vẫn cứ mơ mơ màng màng, trong lòng còn đang âm thầm nguyền rủa, cô ta đột nhiên bị sai đi làm việc, Tiểu Đường cực kỳ không vui, đi vào phòng trà tức giận truyền lời: “Mau đi ra ngoài đi? Có phải cô không có lỗ tai đâu, bên ngoài ồn ào như thế, cô không nghe thấy à? Cứ phải đợi người ta đi vào truyền lời.”

Trần Tiểu Liên có chút xấu hổ, biểu cảm trên mặt cũng hơi gượng gạo, cô ấy hơi mở miệng định nói xin lỗi.

Tiếng của Bạch Tú Tú đã từ bên ngoài vọng vào trước: “Chị Tiểu Liên, chị mau đi ra đây.”

Bạch Tú Tú nói xong, đứng dậy đi qua đó kéo Tiểu Đường ra, ánh mắt lạnh nhạt hơn bao giờ hết: “Tiểu Đường, cô đừng lẫn lộn cảm xúc cá nhân mình vào trong công việc. Cô không có bản lĩnh, chỉ biết đi ăn h.i.ế.p những người thật sự cần sự trợ giúp thôi à? Nếu cô như thế, cả đời này cô cũng đừng hòng phát triển.”

“Cô! Cô dựa vào cái gì mà nói tôi thế hả?” Giọng của Tiểu Đường cũng không cao, cô ta giận đến đỏ mặt, ước gì có thể nhào lên bóp c.h.ế.t Bạch Tú Tú.

Bạch Tú Tú lạnh lùng nhìn cô ta, không thèm để ý đến cô ta.

Cô quay về vị trí của mình, để Trần Tiểu Liên ngồi xuống bên cạnh mình.

Kiều Tam Tráng nhìn thấy vợ con còn có chút khó hiểu: “Vợ à, hôm nay em lại kiếm chuyện gì nữa thế? Nhà chúng ta có cái gì không tốt? Em lại đòi dọn ra ở riêng, làm thế chẳng phải là muốn chọc tức cha mẹ sao?”

“Không tốt chỗ nào hả?” Trần Tiểu Liên khóc càng thêm đau lòng.

Sao anh ấy lại có thể nói ra những lời này?

Advertisement
';
Advertisement