Quả nhiên bà ấy không nhìn lầm Tiểu Bạch mà.
“Tiểu Bạch, cháu làm tốt lắm, Triệu Minh, cậu đi theo Tiểu Liên ôm con gái đến đây đi.” Bà chủ nhiệm Uông ra lệnh cho Triệu Minh đang hóng chuyện ở bên cạnh.
Bà ấy khá bất mãn trước thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Triệu Minh.
Đều là người cùng một phòng làm việc, không thể nào có chuyện người ta làm việc mà Triệu Minh lại rảnh rỗi được.
Đột nhiên bị giao việc, Triệu Minh cực kỳ không vui, nhưng mà anh ta cũng không biểu hiện ra ngoài, dù sao thì đây cũng là công việc.
Anh ta đã đến tuổi này rồi, cũng không trông cậy vào việc sẽ có tương lai xán lạn gì, nhiều nhất cũng chỉ lăn lộn đến chức phó chủ nhiệm chờ bà chủ nhiệm Uông đi rồi, anh ta lại lên chức làm chủ nhiệm, vậy là được rồi.
Trong lúc làm việc cũng không thể xảy ra sự cố gì được.
“Tiểu Tống, cô hỏi chuyện thế nào rồi?” Bà chủ nhiệm Uông lại quay sang hỏi Tiểu Tống.
Tiểu Tống nghe thế có chút căng thẳng: “Chủ nhiệm, đã sắp xong rồi. Tôi lập tức cùng ông ấy đi điều giải chuyện của ông ấy ngay.
“Ừ.” Bà chủ nhiệm Uông nhìn một đồng chí nam còn đang rảnh rỗi khác, chỉ vào anh ta nói: “Cậu đi theo Tiểu Tống đi.”
Bà chủ nhiệm Uông lên tiếng, mọi người đều đi làm việc.
“Hai mẹ chồng nàng dâu trong phòng trà cứ giao cho tôi xử lý, Tiểu Bạch, cháu hỗ trợ điều giải chuyện này đi, lát nữa tôi có một tin vui, chờ mọi người đều quay về lại thông báo.”
Bà chủ nhiệm Uông nhìn Bạch Tú Tú, cười càng vui vẻ hơn nữa.
Tuy rằng Bạch Tú Tú mới vào làm việc trong thời gian ngắn, nhưng mà cô thật sự là trợ thủ đắc lực nhất.
Tiểu Bạch có bằng cấp không thấp, là một người tài.
Cho nên bà ấy mới nghĩ có thể đưa Tiểu Bạch đi tỉnh thành, cho dù là chỉ có một chút hi vọng thì bà ấy cũng muốn thử một lần.
Nhắc đến tin vui, Bạch Tú Tú nghĩ đến chuyện thăng chức phó chủ nhiệm đã được nhắc đến lúc trước, tuy rằng cô không biết việc này có thành công hay không, nhưng mà cô vẫn rất vui vẻ.
Hiện tại bà cụ Kiều và bà cụ Trần Trần Quế Phương đều ngứa mắt nhau, Bạch Tú Tú nhìn dáng vẻ hiện tại của bọn họ, bắt đầu phổ cập khoa học cho bọn họ biết cái gì là vi phạm pháp luật, chuyện gì là không thể làm.
Thật ra trên lý thuyết thì chuyện này phải đưa bọn họ đi tìm hiệp hội phụ nữ mới đúng.
Nhưng mà người ta đã đến chỗ bọn họ để điều giải tranh cãi, bọn họ cũng không thể đuổi người ta ra ngoài được.
Bạch Tú Tú nói một lúc lâu, miệng khát khô.
Cô uống vài ngụm nước mới hỏi lại bọn họ: “Hai bà đã hiểu hết những gì tôi nói chưa? Những chuyện lúc trước hai người làm đều là không được cho phép, đều trái với quy định, Trần Tiểu Liên là một cá thể độc lập, không có ai được quyền làm gì với cô ấy. Bà Kiều ăn h.i.ế.p con dâu, vứt bỏ cháu gái, còn có bà Trần muốn bán con gái đi, nếu đi báo công an chuyện này, cả hai người đều sẽ bị truy cứu trách nhiệm.”
Bạch Tú Tú nói rất nghiêm trọng.
Lúc này hai bà già mới luống cuống.
“Tôi, con dâu nhà ai mà không phải như thế chứ?” Bà cụ Kiều có chút chột dạ.
“Vậy sao con dâu cả của bà lại khác hả?” Bạch Tú Tú hỏi ngược lại.
Bà già này không nói gì nữa, cái này mà có thể giống nhau sao? Con dâu cả sinh cho bà ta một đứa cháu nội đó.
Trần Tiểu Liên là cái thứ gì?
Bạch Tú Tú phổ cập một ít tri thức cho bọn họ xong, hai người đều có chút ngơ ngác.
Nhất là bà cụ Kiều: “Cùng lắm thì sau này tôi không ăn h.i.ế.p nó nữa, cũng không thể để nó châm ngòi ly gián bảo con trai tôi dọn ra ở riêng với nhà tôi được đúng không?”
“Đây là chuyện nhà của bà, chờ con dâu bà về rồi, hai người lại thương lượng với nhau đi.” Bạch Tú Tú xử việc công theo phép công.
Trần Quế Phương ở bên cạnh lại khá bức bội, sau này không thể gả con gái ra ngoài nữa, vậy sao bà ta có tiền để xài đây?
Con trai còn đang chờ cưới vợ nữa.
Tuy rằng Tiểu Liên và em trai không phải là cùng cha, nhưng cũng không thể nhẫn tâm bỏ mặc được đúng không?
Chỉ còn thiếu một trăm năm mươi đồng là bà ta có thể xin được một công việc tốt cho con trai, đến lúc đó mới dễ kiếm vợ.
Đây chính là chuyện quan trọng!
Trong phòng trà, bà chủ nhiệm Uông nhanh chóng điều giải cho hai mẹ chồng nàng dâu kia, nhanh chóng viết xong đơn điều giải, chờ hai người kia ký tên xong, lập tức cho bọn họ ra về.
Nửa tiếng sau Trần Tiểu Liên mới quay về.
Lúc cô ấy quay về, trong lòng còn ôm theo một cô bé.
Cô ấy vừa đến, Bạch Tú Tú lập tức kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình.
Bà cụ Kiều vội vàng chạy lên thương lượng với con dâu: “Tiểu Liên, lúc nãy đồng chí trẻ đã nói với mẹ rồi…”
“Lúc trước là lỗi của mẹ, sau này mẹ sẽ không cho con làm việc nhà nữa. Hay là chúng ta đừng nói đến chuyện dọn ra ở riêng nữa ha? Cũng đừng ở đây làm phiền người ta nữa, đi về nhà thôi.”
Bà cụ Kiều vội vàng lừa gạt Trần Tiểu Liên.
Tuyệt đối không thể dọn ra ở riêng, lỡ như con trai thật sự muốn ra ở riêng thì sao?
Còn chuyện làm việc nhà hả?
Chỉ cần Trần Tiểu Liên gật đầu đồng ý, bà ta sẽ làm cho cả đời này Trần Tiểu Liên cũng sẽ không bò ra khỏi cửa nhà một bước.
Còn muốn đi mách lẻo?
Ở đâu ra cái tật xấu này thế!
Bà cụ Kiều tính toán rất hay, mặt ngoài lại còn cố ý làm ra dáng vẻ dịu dàng dễ thương lượng, chờ mong nhìn con dâu.
Trần Tiểu Liên ôm con gái hơi khựng lại.
Nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, bởi vì cô ấy nhìn thấy đồng chí trẻ tuổi đã giúp đỡ cô ấy đứng sau lưng mẹ chồng khẽ lắc đầu.
Cô ấy cũng nghĩ đến vẻ tàn nhẫn độc ác của mẹ chồng.
Không được, không thể đồng ý.
Khó khăn lắm cô ấy mới gom hết can đảm, tuyệt đối không thể bị lừa một cách dễ dàng như thế. Lỡ như sau khi về nhà bà ta lại đổi ý, vậy có lẽ lần sau cô ấy sẽ không có cơ hội chạy ra nữa.
Lần này vẫn là bởi vì mẹ của cô ấy muốn bán cô ấy vào trong thôn, đến nhà chồng kiếm chuyện, cho nên cô ấy mới có cơ hội đi ra ngoài.
Bình thường mẹ chồng không hề cho cô ấy đi ra ngoài!
Trần Tiểu Liên nghĩ thế, liên tục lùi ra sau, giọng điệu cũng trở nên kích động: “Tôi không điều giải, bà đừng hòng lừa tôi. Ra ở riêng, nếu không ra ở riêng thì tôi không sống với mấy người thêm một ngày nào nữa.
Trần Quế Phương ở bên cạnh còn đang bực bội, đang yên đang lành, bà ta tìm cho con gái một nhà chồng mới, sao có thể có vấn đề gì được chứ?
Còn chuyện Tiểu Liên nghĩ thế nào, suy nghĩ của Tiểu Liên quan trọng lắm à?
Bà ta chính là mẹ ruột của Tiểu Liên, không lẽ bà ta còn không thể quyết định thay Tiểu Liên sao?
Trần Quế Phương không hiểu nỗi, nhưng mà trong đầu lại âm thầm suy đoán, làm thế nào mới có thể kiếm được chút tiền từ trên người con gái.
Bà ta đang suy nghĩ thì lại nghe được con gái đòi dọn ra ở riêng.
Trần Quế Phương lập tức nảy ra một ý kiến hay.
Đúng vậy, nếu dọn ra ở riêng vậy chẳng phải trong nhà Tiểu Liên sẽ có tiền sao? Em trai cô ấy mượn tiền cô ấy để sắp xếp công việc, cô ấy là chị không lẽ không cho mượn sao?
Trần Quế Phương nghĩ thế, lập tức tỉnh táo lên.
Bà ta cũng la lối theo: “Đúng vậy, nhất định phải dọn ra ở riêng! Bà xem bà hại con gái tôi thê thảm như thế nào rồi hả? Nếu không phải tôi đến, bà còn không cho con gái tôi ra khỏi nhà nữa kìa, bà tưởng tôi không biết hả?”
Bà cụ Kiều thấy không thể dụ dỗ được cô ấy, cuối cùng cũng không nhịn được mắng chửi: “Mày đúng là đồ hồ ly tinh không có lương tâm, mày mới gả đến đây được mấy năm chứ, vậy mà đã muốn quyến rũ dụ dỗ con trai tao đi ra ngoài sống riêng rồi à? Mày có biết xấu hổ không hả? Ai dạy mày làm thế? Có phải là mẹ mày hay không? Lúc trước con trai tao muốn cưới mày tao đã không đồng ý rồi, vừa nhìn là biết ngay mày chẳng phải thứ tốt lành gì! Mày đúng là một đứa khốn nạn! Con có con ranh con mày nữa, một thứ của nợ! Sau khi lớn lên nó cũng sẽ trở thành một con hồ ly tinh giống như mày!”
Bà cụ Kiều mắng càng lúc càng khó nghe, vốn dĩ Trần Tiểu Liên chỉ cúi đầu lắng nghe, nhẹ nhàng che lại mắt của con gái, không cho con gái nhìn thấy dáng vẻ bà già này mắng chửi.
Mãi đến khi bà ta bắt đầu mắng đến con của cô ấy.
Trần Tiểu Liên giận đến phát khóc, mắng ngược lại bà ta: “Bà mới là mụ hồ ly tinh già đó! Hôm nay cho dù bà có nói đến rách mồm thì không dọn ra ở riêng tôi vẫn sẽ ly hôn.”
Bà cụ Kiều bị Trần Tiểu Liên mắng mà ngơ ra: “Mày, mày dám mắng tao? Tao là mẹ chồng mày đó!”
“Là bà mắng con gái tôi trước!” Trần Tiểu Liên ôm lấy con gái, cô bé còn nhỏ, còn chưa hiểu cái gì.
Nhìn thấy mẹ cứ khóc mãi, cô bé cũng khóc theo.