Bạch Tú Tú đỡ Trần Tiểu Liên ngồi xuống ghế của mình.
“Chết làm gì chứ? Cô c.h.ế.t rồi chồng cô sẽ đi tìm người mới, mẹ của cô cũng sẽ chẳng đau lòng vì cô chút nào, nhiều nhất cũng chỉ là cảm thấy thiếu mất một cái cây rụng tiền mà thôi. Người đáng c.h.ế.t không phải là cô, tại sao cô phải đi c.h.ế.t chứ? Cô còn chưa được sống sung sướng ngày nào mà.”
Bạch Tú Tú vừa nói vừa rót nước cho cô ấy uống.
“Cô nói chuyện kiểu gì thế hả? Ai nói tôi không thương con gái tôi chứ? Cô nói thế chẳng phải là châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa chúng tôi sao?” Trần Quế Phương la hét muốn đi đến chỗ bọn họ.
“Bà đừng có tới đây!” Trần Tiểu Liên hét ầm lên với bà ta.
Cô ấy nghe Bạch Tú Tú nói xong, trong lòng cũng có chút hối hận.
Đây là lần đầu tiên Trần Tiểu Liên nghe được lời khuyên kiểu này, nghe xong cô ấy chỉ muốn khóc tiếp, dùng giọng nói run rẩy hỏi: “Tôi còn có thể sống sung sướng sao?”
“Sao lại không được chứ? Cô gả cho nhà bọn họ chứ có phải bán cho nhà bọn họ đâu. Cô không làm việc, không lẽ bọn họ còn sẽ đánh c.h.ế.t cô à? Hiện tại cũng không phải là thời kỳ phong kiến, bọn họ dám đánh cô thì cô cứ việc kiện bọn họ. Sau này có ai ăn h.i.ế.p cô, cô cứ chạy đến đây chúng tôi sẽ làm chủ cho cô. Tổ dân phố chúng tôi không thể lấy lại công bằng cho cô thì cô đi báo công an.”
Bạch Tú Tú nhẹ nhàng khuyên nhủ cô ấy.
Bà cụ Kiều nghe được lại không vui: “Tôi nói nè đồng chí trẻ, cô đang làm cái gì thế? Cô muốn dạy hư con dâu của tôi sao?”
“Bà cụ à, nhà bà ngược đãi con dâu như thế là không được. Nếu cô ấy xảy ra vấn đề gì, nhà của bà có chịu trách nhiệm được không?” Bạch Tú Tú hỏi lại bà ta.
Bà cụ Kiều lập tức không nói gì nữa, trợn trắng mắt liếc nhìn con dâu nói: “Sao mà nó lại quý giá đến thế chứ? Làm chút chuyện mà đã đòi c.h.ế.t đòi sống?”
“Mẹ, tôi gả cho chồng tôi là muốn sống cuộc sống bình thường hạnh phúc, sao tôi còn phải hầu hạ cho cả nhà mẹ nữa chứ? Lúc trước khi tôi chưa gả đến, việc trong việc ngoài trong nhà mọi người đều chia nhau ra mà làm. Từ sau khi tôi gả đến, cái gì cũng đổ lên đầu tôi. Tôi sinh con gái xong, nhà mẹ thậm chí còn không cho tôi ở cữ. Mẹ chê tôi sinh con gái, còn lén giấu tôi quăng con bé lên núi tây, nếu không phải thím Nhậm nhà hàng xóm có lòng tốt nói cho tôi biết, tôi muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm! Mẹ tôi muốn bán tôi đi, bà ấy chẳng phải thứ tốt lành gì. Cả gia đình mẹ ngược đãi tôi, cũng chẳng tốt hơn là bao!”
Trần Tiểu Liên nói xong lại khóc, sao số cô ta lại khổ đến thế chứ?
Bà cụ Kiều cũng xấu hổ, cảm giác mọi người xung quanh đều đang nhìn bà ta, bà ta ngại ngùng biện minh cho bản thân: “Có con dâu nhà nào mà không bị tra tấn chứ? Với lại con trai tôi đã hơn ba mươi rồi mà còn chưa có đứa con trai nào. Cô sinh một con ranh ra chẳng phải là chọc con tôi khó chịu sao? Tôi cầm đi bỏ cô lại nhặt về, cô có biết nó lãng phí bao nhiêu lương thực trong nhà không hả?”
“Bà Kiều à, bà quăng trẻ sơ sinh đi là vi phạm pháp luật.” Bạch Tú Tú nhíu mày.
Bà cụ Kiều nghe xong lại càng sợ: “Tôi cũng chưa ném đi mà đúng không?”
“Tiểu Liên, con đừng nghe cô ta dạy bậy bạ, con không muốn đi về với mẹ ruột, vậy chẳng phải chỉ có thể về nhà họ Kiều thôi sao? Mau cùng mẹ về nhà nấu cơm đi, lát nữa mọi người trong nhà sẽ về. Con nói coi con quậy ầm lên như thế, chồng con đi làm về biết được sẽ bực bội đến cỡ nào chứ?
Trong lòng bà cụ Kiều cũng sốt ruột.
Hôm nay làm lớn chuyện như thế, dựa theo tính cách của chồng bà ta, ông ta chắc chắn sẽ mắng bà ta.
Lão Kiều ghét nhất là gia đình lục đục với nhau.
Về nhà nấu cơm? Còn nhắc đến chuyện về nhà nấu cơm!
Trần Tiểu Liên tức đến mức toàn thân phát run.
“Bà à, nhà bà giao toàn bộ việc nhà cho một mình con dâu bà làm như thế là đang áp bức người khác, làm thế là không được.” Bạch Tú Tú chưa từng thả lỏng mày nói.
“Cái này không được cái kia không được, tôi không nghe lời cô nói. Tiểu Liên, mau đi về nhà với mẹ, đừng có ở chỗ này làm nhà mình mất mặt nữa, cũng đừng nghe cô ta nói bậy.” Bà Kiều bị nói đến phát phiền, cứ có cảm giác nếu ở đây nữa thì con dâu thật sự sẽ không nghe lời bà ta nữa.
Bà ta nói xong định đi kéo Trần Tiểu Liên.
Lần này Trần Tiểu Liên cũng không nghe lời, cô ấy giống như bị điện giật, hất văng cánh tay của bà già này ra, trốn ra sau lưng Bạch Tú Tú, nhìn chằm chằm vào mẹ chồng không chớp mắt.
Trong giọng nói khàn khàn của cô ấy mang theo cảm giác như sắp sụp đổ đến nơi: “Tôi không về với bà!”
Trần Quế Phương ở bên cạnh nghe con gái nói không muốn đi theo chồng về nhà, vui vẻ đến mức muốn nhảy cẫng lên: “Tiểu Liên à, con gái ngoan của mẹ, mẹ biết con sẽ nghĩ thông suốt mà. Con đi về với mẹ, chúng ta chuẩn bị một chút…”
“Bà cũng đừng đến đây! Tôi không về với bà. Hai người bà chẳng có ai là thứ tốt lành cả, đừng có ai đến gần tôi.” Trần Tiểu Liên hận c.h.ế.t hai người bọn họ rồi.
Lần này cả hai bà già đều bực bội.
Biểu cảm trên mặt bà cụ Kiều lập tức xụ xuống: “Vậy cô muốn thế nào? Cô còn muốn quậy thế nào nữa?”
“Tôi không muốn quậy cái gì hết, lát nữa mẹ bảo chồng tôi đến đón tôi. Tôi không sống với nhà họ Kiều mấy người nữa, tôi là do anh ấy cưới về, nếu anh ấy muốn tôi vậy thì dọn ra ở riêng với mấy người. Nếu anh ấy không cần tôi, vậy thì tôi ly hôn với anh ấy.”
Trần Tiểu Liên đã hạ quyết tâm, nhìn về phía mẹ ruột đang lộ ra vẻ mặt chờ mong đầy toan tính, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và buồn nôn: “Bà cũng đừng có mơ mộng nữa, tôi sẽ không theo bà về đâu. Bà mau trả lại tiền cho người ta đi. Nếu chồng tôi không sống với tôi nữa, tôi dẫn theo con gái nhờ cô tìm cho tôi một người chồng khác. Sau này chuyện của tôi sẽ không liên quan gì đến bà nữa.”
Trần Tiểu Liên cũng thầm hi vọng chồng cô ấy sẽ đến đón cô ấy về, cô ấy không có công việc, nếu dẫn theo con gái thì chỉ có thể tìm một người khác. Nhưng mà người chồng tiếp theo sao có thể đối xử thật lòng với con gái của cô ấy chứ?
Cô ấy vẫn muốn cho con gái có một gia đình.
Nhưng nếu chồng cô ấy không dọn ra ở riêng, vậy cô ấy và con gái sẽ không còn đường sống nữa.
Cô ấy không muốn sống cuộc sống như thế này nữa.
Lúc này Trần Tiểu Liên vô cùng bình tĩnh, đồng chí nữ của tổ dân phố nói đúng lắm, cô ấy còn chưa được sống cuộc sống sung sướng mà.
Cô ấy còn sống mà con gái cô ấy đã khổ thế này rồi, nếu cô ấy c.h.ế.t đi, vậy cuộc sống của con gái cô ấy còn sẽ thảm thế nào nữa?
Quyết định của Trần Tiểu Liên làm hai bà già này đều ngơ ngẩn.
Mặt bà cụ Kiều đen thùi, ước gì có thể cào nát mặt con dâu, con nhỏ đê tiện này lại còn dám nhắc đến chuyện dọn ra ở riêng? Nó đi mà nằm mơ giữa ban ngày đi!
“Bà không nói cho chồng tôi biết cũng chẳng có tác dụng gì, tôi không về, kiểu gì anh ấy cũng sẽ đi tìm tôi thôi.” Trần Tiểu Liên quá hiểu biết tính cách xấu xa của mẹ chồng.
Đúng là bà cụ Kiều đã nghĩ đến chuyện sau khi quay về không thèm nhắc đến chuyện này, cứ chờ vài ngày, kiểu gì Trần Tiểu Liên cũng sẽ tự suy nghĩ thông suốt quay về.
Còn chuyện tái giá, bà ta lại không tin chút nào.
Loại người như Trần Tiểu Liên, có ai mà thèm cô ấy chứ?
Bị Trần Tiểu Liên vạch trần ý đồ, bà già này lại càng tức giận hơn.
Bạch Tú Tú thấy bọn họ như thế, hỏi Trần Tiểu Liên: “Hay là chúng tôi cùng cô quay về nhà ôm con gái cô đến đây chờ được không? Con gái cô ở nhà một mình, cô cũng không yên tâm.”
Trần Tiểu Liên nghe thế vô cùng biết ơn gật đầu: “Cảm ơn, cảm ơn…”
“Sao hôn nay nhộn nhịp thế này?” Bên ngoài, bà chủ nhiệm Uông lại phải đi họp như thường lệ nên đến hơi muộn một chút.
Người đi cùng bà ấy chính là Tiểu Đường gặp được ở dọc đường.
Lúc này Tiểu Đường trông chẳng còn tí tinh thần nào, trong nhà có một đống chuyện phiền phức, làm cho cô ta chẳng có tâm trạng để đi hơn thua với Bạch Tú Tú.
Bà chủ nhiệm Uông vừa đi vào đã nhìn thấy một đống người như thế, cũng có chút kinh ngạc.
Bạch Tú Tú nhanh chóng kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho bà chủ nhiệm Uông nghe, bà chủ nhiệm Uông nghe xong, lại nhìn cách Bạch Tú Tú phân chia cho ba nhóm người, lại càng đánh giá cao cô hơn nữa.