Tề Nghênh Nghênh lại không thèm để ý, khóc lóc giải thích: “Là do chú ba của con, ông ta sợ khi con ra đời thì cha mẹ sẽ không quan tâm tới con của ông ta nữa, vì muốn để cho con ông ta chiếm lợi ích của nhà ta cho nên mới tìm người bắt cóc con đi.”
“Phải không? Vậy người chủ mưu và người nhà họ Vương hiện tại đang ở đâu? Mấy người đã báo án bắt bọn họ lại chưa?”
Thái độ của Vương Thanh Hòa rất hiền hoà, vẻ ngoài của anh tuấn tú tinh xảo, nhìn qua trông có vẻ rất dễ nói chuyện nhưng từng lời anh nói ra một chút cũng không dễ nghe.
Sắc mặt của Tề Nghênh Nghênh cũng thay đổi, bà ta có chút xấu hổ nhìn chồng, nhỏ giọng nhắc nhở ông ta: “Lão Hạ.”
Hạ Chí Phi cau mày, rất bất mãn với câu hỏi của con trai: “Sao con có thể hỏi như vậy? Tốt xấu gì thì người nhà họ Vương cũng nuôi con lớn, giữ cho con một mạng, cũng coi như là có ơn. Còn chú ba của con tuy rằng có lỗi với con nhưng đó là trưởng bối. Một tiểu bối như con tại sao lại có thái độ như vậy với trưởng bối. Là ai dạy con như vậy? Chỗ nào cũng không muốn để lại cho người khác đường sống sao? Làm đàn ông không nên hẹp hòi như vậy.”
“Là bọn họ bắt có tôi trước mà ông bảo là bọn họ giữ cho tôi một mạng sao?” Vương Thanh Hòa bị tam quan của người đàn ông này chọc cười.
Bạch Tú Tú từng gặp qua người tâm thần nhưng bệnh thần kinh như hai người này thì đúng là hiếm gặp.
Cô đưa sổ sách khi trước cho bọn họ: “Mới sáng sớm hai người đã tới đây nói bản thân là cha mẹ ruột của Thanh Hòa nhưng cũng không hỏi xem mấy năm nay anh ấy sống như thế nào, ngược lại còn chất vấn anh ấy sao? Sáng nay ra cửa quên uống thuốc hả? Ân tình thế này mấy người có muốn nhận không?”
Hạ Chí Phi cùng Tề Nghênh Nghênh nghi hoặc nhận sổ sách.
Sổ sách rất dày, sau khi bọn họ xem xong những thứ được ghi chép trong đó thì sắc mặt cũng không tốt nổi.
Tề Nghênh Nghênh tức phát điên, người nhà họ Vương thật không phải người! Mấy năm nay đứa nhỏ này làm sao mà sống được?
“Lão Hạ, đứa em trai kia của ông thật không phải thứ gì tốt mà.” Nước mắt của Tề Nghênh Nghênh nhòe ra, tuy bà ta muốn tính kế đứa nhỏ này, không quan tâm nó như ba đứa nhỏ kia nhưng đây cũng là con của bà ta, là bà ta liều mạng sinh ra, nghĩ đến việc đứa nhỏ này chịu thiệt thòi, trong lòng bà ta cũng khó chịu.
Trong lòng Hạ Chí Phi cũng không thoải mái gì, ông ta biết là em trai và cả nhà kia làm sai, đứa nhỏ này vô tội nhưng ông ta đã đồng ý với cha sẽ không truy cứu trách nhiệm của Hữu Đức, nếu bây giờ lật lọng thì sẽ khiến cha thương tâm.
Hạ Chí Phi khép sổ sách, nhìn đứa con trai lớn, thái độ cũng mềm mỏng hơn nhiều: “Cha biết mấy năm nay con đã chịu khổ nhiều, sau này cha và mẹ con sẽ bồi thường cho con. Nếu con không tin hai ta là cha mẹ ruột của con thì chờ người nhà họ Vương quay lại, con cứ hỏi bọn họ. Chờ con xác nhận rồi thì theo hai ta về nhà nhé? Nhà của con ở tỉnh thành chứ không phải ở đây, chờ khi nào trở về cha sẽ tìm cho con một công việc tốt. Sau này người một nhà chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau, cha mẹ sẽ bù đắp sự thiếu hụt mấy năm nay cho con.” Hạ Chí Phi ôn tồn nói.
Vương Thanh Hòa nghe xong thì rất muốn cười, quả nhiên không khác dự đoán của anh là bao.
Nhưng cũng không sao, trước nay anh chưa từng kỳ vọng gì với mấy người gọi là thân nhân này, người nhà của anh là Tú Tú, hai đứa nhỏ và cả người thân của Tú Tú.
Vương Thanh Hòa nghĩ vậy, trong ánh mắt chờ mong của hai người kia, anh chậm rãi mở miệng.
“Tôi từ chối.” Thái độ của Vương Thanh Hòa vô cùng kiên định, lời nói cũng rất dứt khoát khiến cho Tề Nghênh Nghênh và Hạ Chí Phi ngẩn ngơ.
Tề Nghênh Nghênh có chút nóng nảy: “Con từ chối cái gì? Hai người bọn ta là cha mẹ ruột của con, con không theo cha mẹ về tỉnh thành mà ở lại một nơi nhỏ bé thế này, sau này còn có tiền đồ gì? Cha con sẽ tìm cho con một công việc tốt, sau này vợ con và cả hai đứa nhỏ đều sẽ sống tốt hơn hiện tại gấp trăm lần! Con...”
“Tôi và vợ sống ở đây cũng rất tốt, không thiếu ăn uống, là một đôi vợ chồng công nhân viên. Con của chúng tôi có bà ngoại của bọn nó chăm sóc, chúng tôi ở nơi này còn có nhà riêng của mình. Rời khỏi nơi này, đến tỉnh thành rộng lớn trời xa đất lạ kia, lại còn phải ở cùng một đôi cha mẹ chẳng gặp mặt được mấy lần, lại còn chẳng có bao nhiêu thành ý? Dì Tề, là tôi bị điên hay dì bị điên đấy?” Vương Thanh Hòa bình tĩnh hỏi lại bà ta.
Tề Nghênh Nghênh không tán đồng nhưng vừa định mở miệng phản bác lại phát hiện bản thân không biết nói thế nào, bà ta chỉ có thể nhìn chồng mình, tốt xấu gì cũng phải khiến đứa nhỏ này trở về bên cạnh bọn họ.
Hạ Chí Phi nhìn đứa con lớn này, cảm xúc không một chút hoang mang, diện mạo xuất chúng, cho dù đang nói một chuyện lớn như vậy nhưng lại nói rất trật tự rõ ràng, trông có vẻ có tiền đồ hơn mấy đứa trong nhà nhiều, hơn nữa lại còn có thể dựa vào bản thân mua nhà riêng, còn có công tác, quả thật là rất tốt.
Hạ Chí Phi nghĩ vậy thì càng bất mãn với đứa em trai, nếu đứa nhỏ này được nuôi nấng bên cạnh ông ta thì chắc chắn sẽ càng tài giỏi hơn.
“Con và vợ con tới tỉnh thành thì vẫn có thể là một đôi vợ chồng công nhân viên. Cha đã nghe mẹ con nói rồi, công tác của vợ con có thể điều động được. Con theo cha mẹ về nhà, cha có thể sắp xếp công việc cho con.”
Hạ Chí Phi cảm thấy chuyện này không khó.
Hiện tại con trai đang làm việc ở xưởng đồ hộp, ông ta kiểu gì cũng có thể tìm cho con trai một nhà máy tốt hơn. Về phần con dâu, cấp trên của nó vốn đã muốn cất nhắc, muốn nó đến tỉnh thành phát triển một hai năm, điều động hẳn là không khó.
Tề Nghênh Nghênh nghe vậy thì vui vẻ tới mức muốn nhảy cẫng lên.
Thật tốt quá, chỉ cần bọn họ đồng ý thì chuyện công tác của Hạ Thành và Vi Vi có thể giải quyết được rồi.
Tề Nghênh Nghênh vô cùng chờ mong nhưng thái độ của Vương Thanh Hòa chẳng thay đổi gì: “Tôi không tin hứa hẹn ngoài miệng, khi chúng tôi nhận được lệnh điều động công tác thì đương nhiên sẽ tới tỉnh thành, dù sao công việc cũng rất quan trọng, chưa có lệnh điều động thì chúng tôi vẫn sẽ ở đây. Tôi và Tú Tú đều là người có trách nhiệm, không thể nào tùy tiện rời cương vị của mình.”
Hạ Chí Phi đã hiểu ý của Vương Thanh Hòa, đây là không thấy thỏ thì không thả chim ưng.
Tề Nghênh Nghênh lập tức ngây người, đây là ý gì? Công việc tới tay thì bọn họ mới đi? Như vậy thì làm sao bà ta có thể chiếm chỗ cho Vi Vi và Hạ Thành?
“Con à, con không tin cha mẹ soa?” Tề Nghênh Nghênh cau mày, bất mãn hỏi.
“Tôi chỉ theo lệnh điều động.” Vương Thanh Hòa vẫn giữ nguyên thái độ.
Hạ Chí Phi nhìn con trai, cũng khá hài lòng, đối với công việc phải giữ thái độ như vậy mới đúng.
“Được, cha sẽ cố gắng sắp xếp, con trở về tỉnh thành...” Hạ Chí Phi có chút tiếc hận, nếu con trai được bồi dưỡng bên cạnh ông ta từ sớm thì nhất định sẽ còn có tiền đồ hơn cả Hạ Thiên.
“Trở về tỉnh thành tôi và Tú Tú vẫn sẽ ở riêng, chúng tôi không quen ở cùng người lạ.” Vương Thanh Hòa đề ra một yêu cầu khác.
“Con bảo cha mẹ mua nhà cho con?” Tề Nghênh Nghênh không thể tin được, làm sao nó dám nói như vậy? Vi Vi còn chưa đòi bọn họ nhà riêng đâu!
“Tôi có thể tự mua, mấy năm nay tôi đều như vậy, tôi không cần dựa vào ai.” Vương Thanh Hòa nhàn nhạt nhìn hai người.