Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

“Thế à, vậy mẹ đi lấy cho con ít trứng gà, con đừng đi tay không tới đó.”

Bà Ngụy làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ một chốc đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Bạch Tú Tú theo Vương Thanh Hòa về tới thôn. Sau khi về tới nơi, Vương Thanh Hòa đưa vợ mình tới nhà thím Kim Hoa trước.

Đã lâu rồi Trần Kim Hoa không gặp hai người bọn họ, vừa thấy hai người đến thì vô cùng vui vẻ.

“Tú Tú, Thanh Hòa, hai người các cháu mau vào nhà đi.”

“Thím à, cháu không vào đâu, cháu phải đi tìm chú Trương đã.” Vương Thanh Hòa không theo vào, anh phải mau chóng đến chỗ chú Trương để cho ông ấy xem thuốc của anh làm như thế nào.

Sau này anh lên tỉnh thành thì sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với y học cổ truyền nhiều hơn nên trước đó anh cũng muốn học hỏi thêm nhiều thứ khi còn ở đây.

Trần Kim Hoa biết Vương Thanh Hòa rất thân thiết với ông Trương ở trong thôn nên cũng không giữ anh lại, quay sang kéo Bạch Tú Tú vào nhà.

“Cháu tới cũng vừa lúc, thìm và chú Trần của cháu còn đang thương lượng xem hôm nào sẽ vào huyện thăm hai cháu, lần này thôn chúng ta kiếm được một ít tiền, hai cháu còn chưa được chia đâu. Tuy nói hộ khẩu của các cháu đã chuyển lên huyện nhưng ý tưởng này là do Thanh Hòa đề xuất, cũng không thể không cho hai cháu cái gì. Phần tiền này là của hai cháu, không nhiều lắm nhưng tốt xấu gì cũng là tấm lòng của người trong thôn. Hai cháu cứ yên tâm cầm đi.”

Trần Kim Hoa nói xong thì đưa cả tiền và phiếu cho Bạch Tú Tú. Tổng cộng là tám đồng và phiếu gạo năm ký, thời buổi này tám đồng cũng không phải là con số nhỏ.

Bạch Tú Tú không từ chối, Vương Thanh Hòa giúp thím Kim Hoa và đại đội trưởng, nếu cô không nhận số tiền này thì hai người bọn họ sẽ mãi để bụng ân tình này. Thấy Bạch Tú Tú cầm tiền, Trần Kim Hoa lại càng cười tươi hơn, cũng vui vẻ nhận lấy trứng gà Bạch Tú Tú mang tới, sau đó lại lôi kéo Bạch Tú Tú nói chuyện phiếm một hồi lâu.

Bên kia, Vương Thanh Hòa đã tới chỗ ông Trương, vừa tới nơi anh đã đưa cho ông Trương thuốc mà anh phối dựa theo công thức mà ông Trương đưa khi trước.

Ông Trương ngửi mùi thuốc, kiểm tra màu sắc và trọng lượng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Ông ấy biết Vương Thanh Hòa có thiên phú nhưng với trình độ đọc sách y và chế tác dược liệu một cách tỉ mỉ như thế này thật sự là hiếm gặp.

“Chú Trương, thuốc này của con có đạt chuẩn không?” Vương Thanh Hòa dò hỏi.

Ông Trương gật đầu, nhưng lại không nhịn được thở dài: “Chúng ta chế thuốc dựa vào công thức, không có tư cách nói đủ tiêu chuẩn hay không. Nếu sau này cậu vẫn muốn tiếp tục theo đuổi trung y thì phải tới những nơi cao hơn, tiếp xúc chuyện đời. Tôi có thể dạy cậu những thứ này nhưng kiến thức về trung y không chỉ dừng ở đây.”

“Chú Trương, có thể qua đợt này là con sẽ có cơ hội lên tỉnh thành, nếu thật sự có cơ hội như vậy, con chắc chắn sẽ tiếp tục học trung y.”

Lần này Vương Thanh Hòa tới đây chủ yếu là để từ biệt.

Anh đã sớm chuẩn bị cho việc lên tỉnh thành, sở dĩ không tỏ rõ thái đội với người nhà họ Hạ chính là vì anh muốn chiếm được nhiều lợi ích hơn từ chỗ bọn họ. Đối với những thân nhân chưa từng gặp mặt đó, anh cũng không thèm để ý.

“Tỉnh thành? Tốt, tốt lắm. Có thể đến một nơi rộng lớn như tỉnh thành thì tốt quá, đúng rồi, tôi cũng có bạn bè ở bên đó, tôi sẽ viết cho ông ấy một bức thư.” Ông Trương vô cùng kích động.

Đến nơi to lớn như tỉnh thành mới không khiến cho thiên phú của Vương Thanh Hòa bị mai một.

Ông ấy phải mau chóng viết thư, còn phải chuẩn bị công thức phối thuốc mới cho Vương Thanh Hòa.

Sau khi Vương Thanh Hòa nhận lấy thì mới chạy sang nhà họ Trần đón vợ mình.

Trên đường đi, Vương Thanh Hòa nói với Bạch Tú Tú những dự định tiếp theo của anh. Bạch Tú Tú an tĩnh lắng nghe, trong lòng cũng vô cùng chờ mong tương lai sắp tới.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa còn chưa ra cửa thì Tề Nghênh Nghênh đã gõ cửa nhà bọn họ, bên cạnh Tề Nghênh Nghênh còn có một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông này thoạt nhìn mới ngoài năm mươi, tóc chải ngay ngắn, đôi mắt có nét tương tự với Vương Thanh Hòa, lúc này vẫn đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, chân mày nhíu chặt, ánh mắt sắc bén, diện mạo đoan chính khiến ông ta trông có vẻ không giận tự uy.

Lúc ông ta nhìn thấy Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đi ra thì có chút khiếp sợ.

Tề Nghênh Nghênh thấy hai người bọn họ thì khẩn trương bắt lấy tay áo chồng: “Lão Hạ, tôi không lừa ông đúng không? Ông nhìn thằng bé...”

Lúc Hạ Chí Phi nhìn thấy Vương Thanh Hòa thì chút nghi ngờ cuối cùng cũng không còn nữa, đây chắc chắn là con trai của ông ta.

Ban đầu ông ta vốn vẫn còn chút nghi hoặc, Hữu Đức sai người nhà họ Vương bắt cóc đứa nhỏ, vậy tại sao người nhà họ Vương lại nguyện ý nuôi dưỡng con cái nhà người khác? Lúc ấy bản thân bọn họ còn ăn không đủ no, bọn họ chỉ vì muốn để sau này tống tiền Hữu Đức mà nuôi lớn đứa nhỏ này sao? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không hợp lý, nói không chừng đây chính là con trai nhà đó thật, bây giờ mới nghĩ đến chuyện giả mạo thành con của ông ta, chỉ là bây giờ nhìn thấy Vương Thanh Hòa, tất cả nghi ngờ của Hạ Chí Phi đều tiêu tan.

Mặt mày của Vương Thanh Hòa rất giống ông ta, cái mũi còn giống với Nghênh Nghênh, ngay cả khí chất cũng rất giống cô của ông ta thời còn trẻ.

Đây chính là con trai của ông ta! Là dòng dõi nhà họ Hạ.

“Hai người có việc gì sao?” Vương Thanh Hòa nhìn thấy Tề Nghênh Nghênh thì cũng đoán được người đàn ông bên cạnh bà ta là ai, ắt hẳn là người cha chưa từng gặp mặt của anh.

Tề Nghênh Nghênh thấy thái độ không mặn không nhạt của anh thì vội vàng giới thiệu: “Con à, đây là cha con. Không phải hôm qua mẹ đã nói rồi sao? Mẹ muốn đưa ông ấy tới gặp con. Công việc của ông ấy bận rộn, hôm qua hai ta về nhà xử lý công việc rồi đi mua vé. Tối hôm qua không có vé xe tới thẳng đây nên sáng sớm nay cha mẹ mới tới, hai ta đã phải đổi rất nhiều chặng xe mới tới được nơi này. Con...”

Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa liếc mắt nhìn nhau, sau đó mở cửa cho hai người kia: “Vào trong nói chuyện.”

Lần này bà ta đến đây là muốn tìm một bậc thang, Vương Thanh Hòa chỉ cần biểu hiện lạnh nhạt một chút là được.

Hạ Chí Phi và Tề Nghênh Nghênh bước vào nhà, lúc hai người vào trong thì bà Ngụy đang làm cơm sáng.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, bà ấy cười hỏi: “Tú Tú à, mới sáng sớm mà ai gõ cửa nhà ta...”

Bà ấy còn chưa dứt lời thì đã thấy có hai người đi vào, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, lại có nét giống con rể, hẳn đây chính là cha mẹ ruột của con rể mà hai đứa đã nói với bà ấy?

Tề Nghênh Nghênh thấy bà Ngụy thì vô cùng không vui.

Lúc trước bà ta đã nghe nói bà Ngụy là mẹ của Bạch Tú Tú, tại sao đã làm mẹ mà còn chạy tới nhà của con ở? Không biết sẽ gây phiền toái cho con cái sao?

“Chúng tôi là...” Tề Nghênh Nghênh chuẩn bị giới thiệu bản thân, ý muốn công khai chủ quyền nhưng không chờ bà ta nói xong, Vương Thanh Hòa đã ngắt ngang: “Mẹ, hai người này là khách, có chút việc muốn nói với chúng con. Con đưa bọn họ vào phòng, mẹ đừng lo lắng.”

Anh nói xong thì thoáng nhìn qua hai người kia: “Đi thôi, vào trong rồi nói.”

Tề Nghênh Nghênh nghe anh kêu mẹ sảng khoái như vậy thì lại càng chua xót khó chịu. Bà ta mới là mẹ ruột cơ mà!

Bạch Tú Tú cũng theo vào, lúc đi ngang qua bà Ngụy, bà ấy còn ném cho con gái một ánh mắt tò mò. Bạch Tú Tú gật đầu, dùng khẩu hình nói cho bà ấy biết hai người kia là ai.

Vào phòng, hai người kia ngồi xuống ghế, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa ngồi trên giường đất, một đám người cứ giằng co như vậy.

Mắt Tề Nghênh Nghênh ửng hồng, ngữ khí run rẩy nghẹn ngào: “Con à, mẹ thật sự là mẹ của con, nếu hai ta không phải cha mẹ ruột của con thì đã không lặn lội đường xa tới tìm con như vậy. Con theo bọn ta về nhà đi, nếu con không tin thì có thể tới hỏi người nhà họ Vương.”

“Hai người là cha mẹ ruột của tôi thì tại sao tôi lại ở nhà họ Vương?” Vương Thanh Hòa nhìn bà ta và Hạ Chí Phi, mở miệng hỏi lại một câu.

Câu hỏi này khiến cho Hạ Chí Phi thay đổi sắc mặt.

Advertisement
';
Advertisement