"Mẹ, để con đi xếp hàng cho." Vương Thanh Hoà đã được chứng kiến lúc hợp tác xã có loại hàng hiếm này thì khó khăn biết bao nhiêu.
Kẻo mà lại khiến bà cụ bị ngã.
"Hai đứa con xếp hàng gì chứ? Sáng ngày mai mẹ để cơm ở trong nồi cho các con, sáng các con dậy rồi ăn, mẹ đi xếp hàng sớm một chút, hai đứa đừng chậm trễ công việc. Yên tâm, ở nhà chị gái con, mẹ chính là như vậy. Những chuyện này mẹ đã quen rồi, các con đừng lo lắng cho mẹ."
Mẹ Nguỵ rất cảm động đối với con rể, nhưng loại chuyện nhỏ này, vẫn không nên để bọn họ làm, một ngày làm việc đã cảm thấy mệt, thấy buồn ngủ rồi.
Ăn cơm tối xong, hai người về phòng, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà nhắc đến chuyện sau này.
Cô nhìn chồng đang đổ nước rửa chân cho mình, Bạch Tú Tú khẽ đụng vào bả vai anh: "Nói chuyện chính một chút đi, về sau nếu như chúng ta đến tỉnh thành..."
Vương Thanh Hoà thử nhiệt độ nước, khẽ cười với cô: "Không nóng nữa, mau tới rửa đi. Về sau đến tỉnh thành, vẫn là do em nói mới tính, đi đến đâu nhà mình đều nghe theo em. Còn người nhà họ Hạ ở tỉnh thành, chúng ta không quan tâm. Chúng ta đến đó chỉ là vì tiền đồ tốt hơn, không liên quan đến những chuyện khác.
Bọn họ ai khiến em không thoải mái, chúng ta cũng sẽ làm cho bọn họ không thoải mái.
Không có gì quan trọng hơn so với em và hai đứa nhỏ."
Vương Thanh Hoà có thái độ rất kiên định.
Mặc dù đã sớm biết anh nhất định sẽ nói như vậy, nhưng nghe thấy anh hứa hẹn như thế, Bạch Tú Tú vẫn rất hài lòng.
"Như vậy cũng tốt, anh cũng nhanh rửa một chút đi rồi chúng ta nghỉ ngơi."
Sáng sớm tinh mơ, Tề Nghênh Nghênh sốt ruột, đến thời gian đã hẹn cẩn thận với con gái, lập tức đi ra khỏi nhà nghỉ.
"Chị Tề? Chị đi đâu đó? Em còn mang cơm cho chị này." Tiểu Đàm nhìn thấy bà ta rời đi như bay, có hơi bối rối.
"Không cần đâu, tôi đi nhận điện thoại của con gái tôi." Tề Nghênh Nghênh kêu lên một tiếng, rồi đi nhanh chóng.
Xế chiều hôm nay bọn họ sẽ lên tàu hoả, cho nên thời gian này, đều rất tự do.
Tiểu Đàm thấy bà ta chạy nhanh chóng, cũng mặc kệ.
Bà ấy còn hẹn người đi dạo quanh huyện này một chút đây.
Tề Nghênh Nghênh đến hợp tác xã, đưa tiền rồi trực tiếp gọi điện thoại.
Rất nhanh, bên kia đã có người nhận.
"Mẹ, là con." Hạ Vi cau mày, không quá chắc chắn nhìn thoáng qua Dư Thành đứng đối diện mình, người này có đáng tin không? Nhanh như vậy đã có kết quả? Người cũng không đến huyện, kiếm lời phần tiền này của mẹ cô ta cũng quá dễ dàng?
"Vi Vi, sao thế? Mẹ bảo con tìm Dư Thành, con có tìm được không? Cậu ta đồng ý không?" Tề Nghênh Nghênh vội vã hỏi.
"Mẹ, Dư Thành nói chuyện này anh ấy đã hỏi bạn bè, đồng thời rất khéo lại biết chuyện của cả nhà này, anh ấy bảo con đưa tiền, cho tiền rồi anh ấy mới nói." Hạ Vi không vui vẻ thuật lại ý tứ của Dư Thành.
“Đưa cho cậu ta." Tề Nghênh Nghênh hoàn toàn không do dự.
"Mẹ cũng không để lại tiền cho con mà." Hạ Vi một chút cũng không muốn lấy tiền của mình ra.
Tề Nghênh Nghênh biết ý của con gái, cực kỳ đau đầu: "Con bỏ ra trước đi, mẹ về sẽ bù cho con nhiều hơn một chút, bây giờ con đưa tiền cho cậu ta, để cậu ta nói cho mẹ biết."
Hạ Vi nghe lời này mới hài lòng, cầm 100 đồng đưa cho Dư Thành: "Anh đừng có mà lừa mẹ tôi, nếu anh lừa mẹ tôi, tôi sẽ cho anh đẹp mặt!"
Dư Thành bật cười một tiếng, cô gái này thật sự là một chút cũng không vui.
Anh ấy nhận điện thoại, dựa theo lời mà trước đó Vương Thanh Hoà đã bảo anh ấy nói, thuật lại cho Tề Nghênh Nghênh: "Dì à, hai vợ chồng nhà lão Vương, trước đây từng đi qua một nơi gọi là huyện Ninh, chính là một huyện ở bên dưới tỉnh của chúng ta."
Tề Nghênh Nghênh nắm chặt ống nghe: “Huyện Ninh?” Âm thanh run rẩy kích động.
“Đúng vậy, là huyện Ninh, người ở đó nói ngày xưa ông Vương và vợ từng chạy nạn tới huyện Ninh, sau đó không biết thế nào, ít lâu sau lại quay về, lúc đó còn ôm theo một đứa nhỏ, chính là con trai cả nhà bọn họ. Bọn họ nói với người trong thôn lúc rời đi đã có thai rồi. Nghe nói đứa con trai cả nhà đó từ nhỏ đã phải làm việc nhiều hơn người khác, sau này trưởng thành, chuyện nhà đó bất công con cả nổi tiếng đến mức cả thôn đều biết, cứ như vậy cho đến lúc cậu con trai đó ra riêng. Sau khi con cả ra riêng, vợ ông Vương còn thông đồng với mẹ mìn muốn bắt cóc vợ và hai đứa con của người con trai cả, kết quả không thành công không nói, bản thân bà ta cũng bị bắt, bây giờ còn chưa được thả ra, đang chờ xét xử.”
Dư Thành ra vẻ thổn thức thuật lại, Tề Nghênh Nghênh nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Bà ta nóng giận mắng một câu: “Đáng lắm! Sao tới giờ còn chưa xét xử? Phải xét xử nhanh lên đi chứ! Cả cái nhà này chẳng có một ai tốt đẹp!” Tề Nghênh Nghênh càng nghĩ càng giận, loại người gì vậy chứ? Nhất định là nhà đó đã thông đồng với Hạ Hữu Đức, nếu không thì không thể nào giải thích được. Bà ta phải quay về nói chuyện với lão Hạ!
Trước khi nghe Dư Thành nói, bà ta còn không dám xác định, sau khi nghe xong, thấy có nhiều sự trùng hợp như vậy, đó còn không phải là con trai của bà ta sao? Cho dù là không phải thì chỉ cần bà ta khăng khăng nói phải thì cũng không có người nào không tin bà ta! Hiện tại Tề Nghênh Nghênh cảm thấy vô cùng tự tin.
Dư Thành làm bộ khó hiểu: “Dì Tề bị làm sao vậy? Nhà họ Vương này có quan hệ gì với nhà dì sao?”
Tề Nghênh Nghênh vừa định giấu giếm nhưng lại nhớ tới tính toán của mình nên lại ra vẻ nức nở tự biên tự diễn với Dư Thành: “Dì cảm thấy con trai cả nhà họ Vương có thể chính là đứa nhỏ thất lạc của dì cho nên mới nhờ cháu giúp dì điều tra thử xem sao, bây giờ càng nghe thì lại càng thấy giống. Chuyện cụ thể thế nào dì không thể nói với cháu, lần này thật sự cảm ơn cháu, đứa nhỏ đáng thương của dì, số nó thật là khổ mà.” Tề Nghênh Nghênh òa khóc thật to.
Quan hệ giữa nhà Dư Thành và nhà họ Hạ cũng không tính là xa lạ, anh ấy nghe bà ta nói như vậy thì trong lòng cảm thấy rất buồn cười. Cả nhà này thật sự không muốn tìm đứa bé thất lạc kia, nhưng cũng không ngờ Vương Thanh Hòa lại gạt anh ấy chuyện này, Vương Thanh Hòa đích thị là con trai nhà họ Hạ.
Xui xẻo cũng thật là xui xẻo, chỉ là sau này anh ấy còn có thể thu về rất nhiều lợi ích, cũng không biết chuyện mua bán dược liệu này còn làm được bao lâu?
Dư Thành có chút lo lắng, cảm thấy anh ấy cần phải nhín chút thời gian về huyện xử lý chuyện này, phải thương lượng ổn thỏa với Vương Thanh Hòa.
“Dư Thành, đưa điện thoại cho tôi.” Hạ Vi ở rất gần nên có thể nghe thấy một ít thông tin ở đầu dây bên kia, cơn khó chịu lập tức dâng lên, đoạt lấy điện thoại: “Mẹ, chuyện này mẹ phải điều tra cho rõ ràng, đừng có mà hồ đồ để một người xa lạ đến nhà ta chiếm của hời. Cho dù đúng thật là anh ta thì mấy năm nay anh ta đều ở dưới nông thôn, anh ta...”
“Vi Vi, con yên tâm đi, mẹ hiểu rõ. Mấy ngày nay mẹ không ở nhà, con không có chung chạ với tên nhóc Kỷ Phong kia chứ? Còn nữa, mấy ngày này con giúp đỡ công việc nhà một chút đi. Lúc cha con và những người khác về nhà ăn cơm, con đừng để thím ba con làm một mình, đến lúc đó cha con lại cảm thấy cô ta vất vả, lại muốn bù đắp cho nhà đó.”
Tề Nghênh Nghênh nghĩ đến cả nhà Hạ Hữu Đức thì lại hận không thể bay về nhà ngay lập tức.
“Con biết rồi, chiều nay mẹ về nhớ mang tiền về cho con, còn nữa, ngày mai con đi siêu thị mua ít quần áo.” Hạ Vi nói xong thì lập tức ngắt điện thoại, có chút oán trách trừng mắt liếc Dư Thành.