"Cha nghe Hữu Đức miêu tả, người nhà này cũng chẳng phải thứ gì tốt. Bọn họ vô lại như vậy, nếu như chúng ta mặc kệ, bọn họ chó cùng rứt giậu, lại tuyên truyền chuyện của nhà chúng ta để khắp đại viện này biết thì phải làm sao?"
Lời của Hạ Toàn cũng khiến Hạ Hữu Đức hoảng sợ: "Phải đó anh, cả nhà này chẳng phải người tốt gì cả!"
Hạ Chí Phi nghe vậy cũng trầm mặc.
Một lúc lâu sau, ông ta mới nói với Hạ Hữu Đức: "Hay là, mày tạm thời cho bọn họ một ít lợi lộc, sau đó cảnh cáo bọn họ, không được phép tuyên truyền ra ngoài. Nói cả nhà chúng ta đã biết rồi, nếu như tuyên truyền ra ngoài, chúng ta sẽ kiện bọn họ bịa đặt gây chuyện. Nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ con của tao, bọn họ cũng chẳng có chứng cứ gì. Chờ tao nhận con về xong, bọn họ cũng chẳng còn gì để nói nữa."
"Được, vậy em đi tìm bọn họ trước." Hạ Hữu Đức bị đánh cho sưng hết mặt mũi, ông ta đứng lên, đi ra bên ngoài.
"Chí Phi... Cha thay em trai cám ơn con, nếu như lần này con không buông tha cho nó, cả đời này của nó sẽ chấm hết. Cha biết, con nhất định vẫn còn oán giận nó, con cũng nhất định oán giận cả cha. Chuyện này... Là Hữu Đức không đúng." Hạ Toàn thở dài liên tục.
Hạ Chí Phi buồn bực khó chịu, cũng không lên tiếng.
Một lúc lâu sau cuối cùng mới thư thái: "Suy cho cùng cũng là người một nhà, những năm này chú ấy vẫn luôn chăm sóc cha mẹ, sự cống hiến của chú ấy với cái nhà này con cũng biết. Chuyện lần này, coi như chưa từng xảy ra. Sau này cả nhà vẫn sinh sống thật tốt. Cha, cha cũng đi theo xem Hữu Đức một chút đi, con không quá yên tâm."
Hạ Chí Phi vừa nghĩ tới đức hạnh khi em trai làm việc, thật sự là không yên tâm.
"Được, đợi vợ con về, con nhất định phải nói chuyện với nó nhé." Hạ Toàn vừa nghĩ tới người con dâu sẽ không tha thứ bỏ qua cho kia, ông ta lại đau đầu.
Mấy năm này, con dâu không đồng ý cho thằng cả giúp đỡ Hữu Đức, bây giờ mà để nó nắm được cái chuôi, sau này càng không có cách nào cả.
Nhắc đến vợ, Hạ Chí Phi cũng đau đầu.
Chuyện này suy cho cùng là Hữu Đức sai.
Người đau lòng nhất cũng là vợ ông ta.
Chờ Nghênh Nghênh về, bà ta không làm loạn một trận là không được.
Nhưng trước mắt ngoại trừ ông ta, cũng không có ai có thể giải quyết được vấn đề này, chỉ có ông ta mà thôi.
"Cha yên tâm đi, con sẽ xử lý." Hạ Chí Phi thở dài.
"Vậy là tốt rồi, vậy cha đi trước xem Hữu Đức, không nó lại làm hỏng việc." Nói xong, Hạ Toàn nhanh chóng đuổi theo con trai út.
Sắc trời bắt đầu tối.
Trong huyện, Tề Nghênh Nghênh đi theo điều tra nghe ngóng cả ngày, trong lòng cứ luôn lo lắng.
Mặc dù bà ta tìm Dư Thành giúp đỡ điều tra, nhưng chuyện này một ngày không được chứng thực, thì bà ta một ngày còn lo lắng.
Tề Nghênh Nghênh một thân một mình đến tổ dân phố, quả nhiên lại nhìn thấy Vương Thanh Hoà ở đây chờ đón vợ.
Vương Thanh Hoà nhìn thấy Tề Nghênh Nghênh, nghĩ đến hôm nay Tiểu Trương vội vã tới tìm mình, bảo mình đến hợp tác xã nghe điện thoại. Là Dư Thành khẩn cấp muốn liên lạc với anh, cho nên mới bảo Tiểu Trương tới cửa tìm mình.
Nhận điện thoại, chính là chuyện mà người trước mắt muốn điều tra tình hình gia đình của anh.
Xem ra, tất cả đều tiến hành thuận lợi theo phương hướng mà anh suy nghĩ, cũng không biết tình hình bên kia như thế nào.
Dù sao lòng người khó đoán, bọn họ sẽ đưa ra quyết định gì, anh cũng không bất ngờ.
Nhìn thấy Vương Thanh Hoà, Tề Nghênh Nghênh bắt đầu khẩn trương: "Cậu... mỗi ngày cậu đều tới đón vợ à? Tự cô ấy không về được hay sao? Chiều nào cậu cũng tới đón, không mệt à?"
Vương Thanh Hoà nhíu mày: "Đón vợ mình, làm sao lại mệt mỏi được cơ chứ? Tôi đón cô ấy, chẳng lẽ không phải là điều nên làm sao?"
"Sao lại có thể là điều nên làm cơ chứ? Cô ấy cũng đã lớn như vậy rồi, thì nên tan làm rồi về nhà thật sớm nấu cơm cho cậu, cậu là chồng cô ấy, cô ấy không biết thương cậu à?" Lúc này Tề Nghênh Nghênh đã có cảm giác thân quen vô cùng, cảm thấy đây chính là con trai mình.
Vừa nghĩ tới mỗi ngày anh đều tới đón vợ, bà ta lập tức đau lòng.
"Chính là bởi vì tôi là chồng cô ấy, cho nên tôi mới nên đến đón cô ấy, tôi không đón, chẳng lẽ để người khác đón? Dì này nói chuyện thật kỳ lạ." Vương Thanh Hoà bình tĩnh, nhưng lời nói ra khiến cho Tề Nghênh Nghênh có không tiếp thu được.
Tề Nghênh Nghênh:...
"Tôi không phải dì của cậu, tôi là..."
"Dì cũng chỉ là một người qua đường, không có việc gì quan tâm chuyện nhà tôi làm cái gì? Dì đừng quản quá rộng như vậy." Vương Thanh Hoà cắt ngang bà ta, lập tức khiến cho Tề Nghênh Nghênh càng trầm mặc hơn.
Trong lòng cũng càng bất mãn hơn với Bạch Tú Tú.
Cô đã nhiều tuổi như vậy rồi, làm sao không biết thương chồng mình chứ?
Cố gắng đi làm làm cái gì chứ? Ở nhà chăm sóc tốt cho chồng không được hay sao?
Thế nào cũng phải bảo chồng mình tới đón?
Tề Nghênh Nghênh tự nhận là để tốt cho Vương Thanh Hoà, sở dĩ Vương Thanh Hoà không tiếp nhận sự quan tâm của bà ta, nhất định là bởi vì không biết thân phận của bà ta.
Nghĩ như vậy, trên mặt Tề Nghênh Nghênh một lần nữa lộ ra nụ cười, nhìn sang anh, ánh mắt dịu dàng hiền từ, khiến cho người ta không chán ghét.
Giọng điệu cũng rất dịu dàng: "Không phải là dì quản rộng, cháu... sau này cháu sẽ rõ. Trước kia là không có ai thương cháu, cho nên cháu cảm thấy nỗ lực bao nhiêu cũng là điều nên làm, sau này... Những ngày an nhàn của cháu còn ở phía sau đây."
Vương Thanh Hoà chỉ cảm thấy buồn nôn, bà ta đang suy nghĩ điều gì, đã rất rõ ràng rồi.
Anh cũng chẳng thèm để ý người khác có yêu hay không yêu anh, anh chỉ để ý Tú Tú có yêu anh hay không.
Vì Tú Tú mà nỗ lực bao nhiêu, anh cũng sẵn lòng.
Về phần cuộc sống tốt đẹp, những ngày tháng an nhàn của bọn họ đương nhiên ở phía sau, anh sẽ để cho cô có được cuộc sống tốt.
Vương Thanh Hoà chưa kịp phản bác lại bà ta, Bạch Tú Tú đã đi ra ngoài rồi.
Nhìn thấy Tề Nghênh Nghênh ở đây, Bạch Tú Tú cũng rất vui vẻ, điều này nói rõ kế hoạch của cô và Thanh Hoà đang rất thuận lợi.
Tề Nghênh Nghênh nhìn thấy cô, sắc mặt khó chịu hơn một chút.
Nhưng nghĩ đến tốt xấu gì đây cũng là mẹ của hai đứa cháu, vẫn miễn cưỡng lộ ra nụ cười: "Là Tiểu Bạch à, dì nói với cháu nhé, hôm nay cũng không tính là quá muộn, sao cháu còn phải bảo chồng cháu đón chứ. Cháu đi làm, cậu ấy không đi làm sao? Làm sao lại phải chiều chuộng như vậy?"
"Dì có bệnh à?" Bạch Tú Tú vẻ mặt bối rối, hỏi lại bà ta một câu.
"Cháu ăn nói kiểu gì đấy?" Tề Nghênh Nghênh không nghĩ tới cô sẽ hỏi ngược lại mình như vậy.
"Không thì vợ tôi nên nói như thế nào? Bà và chúng tôi không quen biết nhau, sao cứ phải quan tâm đến chuyện tôi đón vợ tôi hay không? Xin nhường đường một chút, chúng tôi phải đi rồi." Vương Thanh Hoà lôi kéo vợ mình rời đi, ấn tượng với Tề Nghênh Nghênh càng lúc càng kém rồi.
Đây chính là mẹ ruột của anh ở tỉnh thành, về phần cha, anh vẫn chưa gặp.
Tề Nghênh Nghênh tủi thân muốn khóc, rõ ràng bà ta cũng chỉ là nghĩ cho Thanh Hoà.
Được rồi, mặc kệ đi, ngày mai hỏi Hạ Vi một chút tình hình, đại khái xế chiều ngày mai bà ta phải lên tàu hoả trở về rồi.
Trước khi trở về, bà ta phải quyết định xong mọi chuyện.
Chuyện này đối với bà ta mà nói rất quan trọng.
Tề Nghênh Nghênh thở dài, trở về nhà nghỉ.
Vương Thanh Hoà dẫn vợ về nhà, trên đường đi anh đều dỗ dành Bạch Tú Tú, sợ cô tức giận.
Bạch Tú Tú ngược lại không tức giận nhiều, dù sao cô cũng không định chiều theo Tề Nghênh Nghênh.
Lúc hai người về nhà, đồ ăn cũng đã được nấu xong từ lâu.
Mẹ Nguỵ gọi đám nhỏ ra ăn cơm, cũng nhiều chuyện với bọn họ: "Mẹ nghe Tiểu Lưu của hợp tác xã nói, ngày mai chỗ chúng ta sẽ có một ít cá, mẹ đi xếp hàng sớm một chút, chờ tối mai hai đứa trở về, nhà ta ăn canh cá."