Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

“Cha, con và Kiều Kiều muốn mua một căn nhà trong huyện, chuyện này là chuyện chung của nhà mình, có phải cũng nên lấy ra chút tiền ủng hộ bọn con không?” Vương Thanh Kỳ tranh thủ hiện tại mọi người đều đến đông đủ, nhắc đến mục đích lớn nhất của bọn họ.

Lúc này tất cả những người khác đều đã hiểu, chẳng trách bọn họ còn chịu bán công thức bí mật cho mọi người.

Thì ra là vì muốn lấy tiền.

Vương Thanh Phú vừa nghe nói hai vợ chồng thằng năm đều chuẩn bị mua nhà, trong lòng cực kỳ không cam lòng.

Sau này anh ta và thằng năm sẽ chênh lệch càng lúc càng lớn.

Rõ ràng anh ta mới là anh, hơn nữa anh ta còn thông minh hơn thằng năm nhiều, thằng năm là một thằng ngu, nếu không phải may mắn cưới được một cô vợ tốt thì có thể làm ra trò trống gì chứ?

Cũng chỉ có cha mẹ mới thấy anh ta tốt thôi.

“Thằng năm, thằng ba và thằng tư còn chưa công việc, chú đua đòi hơi bị nhiều rồi đó? Hiện tại nhà chúng ta còn vì vợ chú mà thiếu nợ thằng cả đây. Đến tháng người ta sẽ đến đây đòi nợ, vậy mà chú lại còn nghĩ đến chuyện mua nhà à? Đừng nói đến chuyện nhà mình không có tiền, cho dù thật sự có tiền thì cũng phải đi tìm việc cho thằng ba và thằng tư trước. Sao còn có thể đến lượt chú chứ? Nếu hai đứa chú không có tiền mua nhà thì quay về nhà mình ở không phải là được rồi sao?”

Vương Thanh Phú vừa trách mắng đứa lão ngũ, còn không quên kéo theo hai đứa em trai khác.

Vương Lão Tam và Vương Lão Tứ đều rất quan tâm đến chuyện công việc.

Nghe anh ta nói như thế, vô cùng cảm động.

Cũng cảm thấy anh ta nói rất đúng.

“Đúng đó, cha, không thể lấy tiền trong nhà được, nếu như cha muốn đưa thì cứ đưa tiền mà cha và mẹ dành dụm cho hai người bọn họ đi.” Vương Lão Tam là người đầu tiên không đồng ý.

Dù sao nếu sắp xếp tìm công việc thì lập tức đến lượt anh ta rồi.

Vương Thủ Thành nhìn thoáng qua đứa con thứ hai quấy rối, cũng buông đũa xuống.

Ông ta xụ mặt, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn: “Được rồi, mấy đứa đi làm việc của mình đi. Chuyện này để vợ chồng thằng năm tự nghĩ cách, nhưng mà sau này mấy đứa cũng đừng hòng đến chuyện hưởng ké của bọn nó. Mấy đứa đi kiếm tiền đi, cha không ăn cơm nữa.”

Nói xong ông ta lập tức rời đi.

Những người khác đều ngơ ngác nhìn nhau.

Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ còn đang trông chờ trong nhà lại lấy ra một số tiền để mua một căn nhà tốt hơn.

Nhưng mà nếu không được thì cũng không còn cách nào khác.

Chu Kiều Kiều ghi nhớ chuyện này trong đầu, cả gia đình như đĩa hút m.á.u này, chờ sau này cô ta và Vương Thanh Kỳ sống sung sướng rồi, bọn họ đừng hòng hưởng ké cái gì!

Những người khác cũng nên đi chuẩn bị gom góp tiền, Triệu Thúy Hoa cảm thấy cô ta cần phải nói chuyện này cho chị cả biết mới được.

Có lẽ cô ta còn có thể kiếm được vài món ngon!

Lúc con trai thứ hai chuẩn bị đi ra ngoài, Vương Thủ Thành lên tiếng gọi anh ta lại.

Vương Thanh Phú có chút khó hiểu, nhưng mà vẫn cứ dặn dò Lưu Tiểu Nga: “Em đi trước đi, lát nữa anh sẽ đến nhà mẹ đẻ của em ngay.”

“Vậy anh đi nhanh lên đó, cha mẹ của em không có chuyện gì thì không thích em quay về nhà.” Nhắc đến chuyện về nhà mẹ đẻ là Lưu Tiểu Nga lại sợ hãi.

Vương Thanh Phú đi theo Vương Thủ Thành đi vào phòng, cũng không nói tiếng nào.

Vương Thủ Thành vẫn có chút hiểu biết về đứa con thứ hai này.

Thấy anh ta như thế, lập tức biết ngay trong lòng anh ta còn đang tức giận.

“Thằng hai à, có phải con đang trách cha vì đã không nói cho con biết chuyện bà con họ hàng này không?” Vương Thủ Thành hỏi lại anh ta.

Vương Thanh Phú lắc đầu nói: “Cha có tính toán của cha, đây đều là chuyện do cha quyết định, con làm con trai, còn có thể nói gì chứ?”

“Được rồi, con cũng đừng giả vờ giả vịt nữa, không lẽ cha còn không biết con suy nghĩ cái gì sao? Chuyện này cha không nói con biết, cũng là vì cha có nỗi khổ tâm riêng. Chờ sau này con sẽ biết, nhưng mà con cứ yên tâm đi, lần sau đến lúc đi liên lạc với bọn họ, cha nhất định sẽ bảo thằng năm cũng kiếm cho con một công việc ngon lành hơn.”

Vương Thủ Thành bảo đảm cho con trai.

Vương Thanh Phú thầm cười khinh trong lòng, nói vậy còn chẳng phải là vẫn không muốn cho anh ta đi gặp người bà con họ hàng này sao?

“Được rồi, con đi đến nhà mẹ đẻ của vợ con trước đi, cứ yên tâm, trong cái nhà này cha thương con và thằng nhất, hai đứa con cha đều sẽ công bằng!”

Vương Thủ Thành muốn xoa dịu đứa con thứ hai trước.

Dù sao thì nếu thằng hai quậy lên thì cái nhà này sẽ tan vỡ mất.

“Cảm ơn cha, vậy con đi trước.”

Sáng sớm hôm sau.

Trong huyện.

Sáng sớm, Bạch Tú Tú vừa cùng người trong nhà ăn sáng, còn chưa kịp đi ra ngoài thì đã nghe được bên ngoài bắt đầu ồn ào náo nhiệt.

Ngoài sân, mới sáng sớm mà giọng nói quang quác của bà già Lâm ở kế bên đang vang vọng khắp con đường.

Bà già Lâm hùng hùng hổ hổ nói: “Sao nào? Lần trước tôi có nói là sẽ giúp mấy người sao, mấy người còn đến đây ăn vạ tôi nữa à? Người ta đi coi nhà, người ta coi nhà trên con đường này thì liên quan gì đến tôi chứ? Không lẽ mỗi ngày tôi phải canh chừng cho mấy người à?”

Trong phòng, Vương Thanh Hòa bưng canh trứng lên bàn, bà cụ Ngụy dẫn theo hai đứa nhỏ đi rửa tay, sau đó lại cùng cháu quay về.

Nhìn đồ ăn trên bàn, bà cụ Ngụy lại càng hài lòng về con rể hơn.

Trên bàn có cải trắng xào, một tô canh trứng, còn có khoai tây hầm thịt gì đó.

Thịt không quá nhiều, nhưng ăn sáng nhiêu đó là đủ rồi.

Lại thêm một chén cơm tẻ, đồ ăn này cũng quá phong phú rồi.

Lúc trước bà nghe Tú Tú nói đồ ăn trong nhà rất ngon, bà còn cho rằng cô sợ bà lo lắng nên mới nói thế, kết quả là ăn ngon thật, con rể đúng là rất tài giỏi.

Bên ngoài, tiếng mắng chửi vẫn còn tiếp tục vang lên: “Mấy người đúng là không biết xấu hổ thật mà, tôi là cha hay là mẹ của mấy người? Còn phải quan tâm chăm sóc cho mấy người cả đời à? Nói cho mấy người biết, sau này chuyện nhà mấy người đừng có mà đến tìm tôi nữa! Cứ như là tôi không chịu bán nhà cho mấy người vậy. Đồ thần kinh!”

Tiếng mắng chửi của bà già Lâm làm bà cụ Ngụy giật nảy mình: “Mới sáng sớm tinh mơ mà ai đã mắng chửi ầm ĩ rồi?”

“Hàng xóm nhà mình đó, nghe thì hình như là đang mắng bà con họ hàng của bọn họ thì phải. Người nhà bọn họ cũng rất khó ở chung, người duy nhất thích nói chuyện là con dâu cả nhà bọn họ, nếu như mẹ gặp phải bà già nhà bên cạnh thì nhớ cách xa một chút, đừng có để bị chọc giận.”

Bạch Tú Tú thấy mẹ lộ ra vẻ tò mò, bắt đầu lo lắng.

Nếu như mẹ bị người xung quanh chọc giận, giận đến sinh bệnh thì lại không ổn.

Bà cụ Ngụy thấy con gái lo lắng như thế, trong lòng ấm áp, cười không ngậm miệng lại được: “Cái con bé này, không lẽ mẹ còn sợ bà ta sao? Con cứ yên tâm đi, lúc mẹ con đi cãi nhau thì con còn chưa ra đời đâu. Nhớ năm xửa… Thôi, không nhớ chuyện năm xưa nữa, nếu không đồ ăn con rể làm sẽ nguội mất. Chúng ta đi ăn cơm trước đi, buổi tối mấy đứa muốn ăn cái gì, lát nữa cứ bàn trước, mẹ lại canh giờ nấu sẵn cho hai đứa.”

Vương Thanh Hòa cũng không muốn để mẹ vợ làm việc, dù sao thì cũng không phải là việc nặng nhọc gì, anh đang định từ chối, Bạch Tú Tú đã giành nói trước: “Cảm ơn mẹ, con và Thanh Hòa không kén ăn, mẹ thích gì thì làm cái đó. Lát nữa con sẽ chỉ cho mẹ biết đồ đạc trong nhà mình cất ở chỗ nào, mẹ cần gì cứ lấy!”

Bạch Tú Tú hiểu mẹ ruột nhất, bà ghét nhất là rảnh rỗi không có chuyện gì làm.

Ở nhà chị cả, bà cũng thích phụ giúp nấu cơm chăm cháu, nếu không cho bà làm cái gì, có lẽ chỉ cần vài ba bữa sau, bà sẽ dọn về nhà chị cả ngay.

Tuy rằng Vương Thanh Hòa không hiểu vợ có ý gì, nhưng mà chuyện này cứ nghe theo lời vợ bảo đảm sẽ không sai.

“Sao nào? Bây giờ mới được mấy năm mà đã bắt đầu khách sáo với mẹ rồi hả? Còn cảm ơn? Cảm ơn cái gì chứ? Sau này cứ giao việc nhà và hai đứa nhỏ cho mẹ, hai đứa cứ yên tâm làm việc của mình đi.” Bà cụ Ngụy nhìn con gái và con rể, trong lòng vui vẻ muốn chết.

Con gái cả có điều kiện tốt, đi ra ngoài rất có mặt mũi, nhưng cuộc sống của con gái út cũng chẳng thua kém gì.

Lúc trước ở nhà họ Vương bị ấm ức tủi thân, nhưng hiện tại dọn ra ở riêng rồi thì cũng khác biệt hoàn toàn.

Từ nay về sau Tú Tú không còn bị mẹ chồng quản lý nữa, con rể lại là người rất biết săn sóc.

Ngày lành còn ở phía sau.

Đời này bà và chồng chỉ có hai đứa con này, sau khi chồng chết, bà chỉ dựa vào hai đứa nhỏ mới có thể sống sót. Nếu như không có hai đứa nhỏ này, lúc trước bà cũng đã muốn đi theo ông rồi.

Hai đứa con gái này chính là mạng của bà.

Bạch Tú Tú cũng không dám nói cảm ơn nữa, sợ bà cụ buồn.

Chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Bọn con đều nghe lời mẹ.”

“Ừ, vậy thì còn được.”

Advertisement
';
Advertisement