Dư Thành bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi, nhưng mà anh ấy cũng chẳng phải người rụt rè gì, cô gái nhỏ còn đang chờ anh ấy đáp lời kia kìa.
Anh ấy nhìn Lâm Thu Vũ vẫn còn đang khẩn trương, đặt tay lên vai cô gái, kéo người vào n.g.ự.c mình: “Được, có gì mà không được chứ. Bọn họ đều không thích em, không sao, anh Dư cưới em. Em về nói với người nhà em xem bọn họ muốn lễ hỏi bao nhiêu? Nói bọn họ suy nghĩ cho kỹ, ngày mai anh Dư sẽ nhờ cha tới nhà em, chúng ta thương lượng chuyện này. Chờ anh Dư cưới em về, mẹ kế cũng không dám ức h.i.ế.p em nữa.”
Dư Thành quyết định vô cùng sảng khoái.
Lâm Thu Vũ không ngờ anh ấy lại đồng ý, cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ.
Dư Thành lau nước mắt giúp cô ấy: “Đừng khóc, em thích anh Dư, anh Dư cũng không chán ghét em. Anh đã từng tuổi này rồi mà chưa từng nói chuyện yêu đương, em không chê anh là tốt rồi. Yên tâm, đừng khóc, anh sẽ sắp xếp chuyện này.”
Dư Thành cảm thấy lúc này miệng không còn là của mình nữa, sao anh ấy có thể nói ra những lời không nên nói như vậy!
Kết hôn phiền phức như thế nào chứ, kết hôn thì phải có con, đến lúc đó anh ấy phải kiếm rất nhiều tiền, lại phải giống như Vương Thanh Hòa, cả ngày tìm cách dỗ vợ vui vẻ, thật sự là mệt muốn chết, nói không chừng còn phải nấu cơm cho vợ. Đúng rồi, Tiểu Vũ cũng thích một người chồng biết nấu ăn chứ?
Trông Tiểu Bạch có vẻ rất thích Vương Thanh Hòa nấu cơm cho cô, giúp cô chăm sóc hai đứa nhỏ.
Dư Thành bắt đầu nghĩ lung tung.
“Anh Dư, chính là hai người bọn họ.” Lâm Thu Vũ bỗng nhiên lên tiếng khiến Dư Thành hoàn hồn.
Ánh mắt anh nhìn về phía trước, hai người kia trông rất trẻ, hai vợ chồng cầm một tờ giấy, hình như là một bức chân dung, cả hai che mặt kín mít, vừa nhìn đã thấy rất khả nghi.
“Đi hỏi giúp anh xem bọn họ họ gì.” Dư Thành cảm thấy có vẻ là hai người này.
Lâm Thu Vũ chạy chậm về phía đó, lúc đến gần cô ấy mới bước đi, cứ như là đang tản bộ vậy.
Vương Thanh Kỳ nhìn thấy cô ấy, cảm thấy người trẻ tuổi dễ nói chuyện nên lập tức bước tới.
“Xin cho hỏi, cô có quen người này không? Tôi tìm ông ấy, ông ấy là thân thích của tôi.” Lâm Thu Vũ nhìn thoáng qua, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy… Người đàn ông này không phải là em trai của chú Hạ trong đại viện của đám người anh sao? Em trai của chú Hạ chính là người có đứa con trai phiền c.h.ế.t người. Là con nhà người ta trong miệng của những người ở đại viện!
Lâm Thu Vũ che giấu nỗi khiếp sợ, cẩn thận quan sát: “Tôi biết, nhưng mà anh nói anh là người thân của ông ấy sao? Sao tôi lại không biết nhà họ có thân thích nào giống như hai người? Anh họ gì đấy?”
Lâm Thu Vũ liên tục đặt vấn đề khiến Vương Thanh Kỳ cảm thấy Lâm Thu Vũ thật sự quen biết người này, bằng không cô ấy không thể nào tự tin như vậy! Còn hỏi lại anh ta!
“Tôi họ Vương.” Vương Thanh Kỳ lập tức báo danh.
Lâm Thu Vũ đứng bên này trò chuyện, Dư Thành ở phía bên kia vẫn có thể nghe thấy.
Lúc anh ấy nghe thấy Vương Thanh Kỳ giới thiệu bản thân họ Vương thì lập tức xác định đây là em trai của Vương Thanh Hòa. Tại sao em trai của Vương Thanh Hòa lại nhìn chẳng giống Vương Thanh Hòa vậy.
Anh ấy bước tới phía trước vài bước, đến bên cạnh Lâm Thu Vũ, bắt lấy bả vai cô ấy, cười hỏi: “Tiểu Vũ, đây là ai vậy? Em quen anh ta sao?”
“Em không quen, anh ta tới tìm người.”
Lâm Thu Vũ chỉ vào bức chân dung.
Vương Thanh Kỳ không ngờ ở đây còn có một người đàn ông khác, tức khắc có chút xấu hổ, nhìn Dư Thành ngượng ngùng gật đầu: “Người anh em, tôi muốn tìm một người, anh nhìn xem anh có quen người này không? Đây là thân thích của nhà tôi, mấy năm trước đã mất liên lạc, mấy ngày trước nhà tôi dọn tủ mới nhớ ra. Chúng tôi nghĩ có thể tìm người để hỏi thăm xem tình hình của ông ấy hiện tại thế nào. Tốt xấu gì thì mọi người cũng là thân thích.”
Anh ta nói một mạch những lời đã sớm thương lượng với Chu Kiều Kiều cho Dư Thành nghe.
Dư Thành nhìn vào bức chân dung của Vương Thanh Kỳ, khi nhìn thấy người trên đó thì tức khắc cạn lời.
Tại sao lại là cha của cái tên phiền c.h.ế.t người kia chứ?
Đứa em trai này của chú Hạ rất biết luồn cúi, công việc của ông ta không bằng chú Hạ nên lập tức đưa đứa con trai Hạ Thiên của mình đến chỗ chú Hạ nuôi dưỡng.
Cả đại viện này đều biết Hạ Thiên chính là con nhà người ta trong miệng cha mẹ nhà khác!
Từ nhỏ đã ưu tú, hiện tại còn đi theo chú Hạ.
Chú Hạ gặp ai cũng khoe mẽ đây là đứa con có tiền đồ nhất của ông ấy, hiển nhiên là muốn bồi dưỡng đứa cháu này. Nếu không vì chuyện đó thì có lẽ dì Tề cũng không nảy sinh ý niệm muốn tìm lại đứa con trai thất lạc năm đó, mà cho dù là có thì cũng không gấp gáp như thế này.
Nhưng mà em trai của Vương Thanh Hòa tại sao lại có quan hệ với nhà họ Hạ?
Dư Thành bên mơ mơ hồ hồ, cứ cảm thấy trong chuyện này có gì đó mà anh ấy chưa biết.
Lâm Thu Vũ thấy anh ấy mãi không nói lời nào thì cũng im lặng không lên tiếng. Người này rõ ràng là cha của Hạ Thiên, xung quanh đây không có ai mà không biết ông ta nhưng hình như anh Dư có vẻ băn khoăn không muốn nói?
“Thanh Kỳ, thế nào rồi?” Chu Kiều Kiều đứng bên kia vẫn luôn quan sát chồng mình hỏi chuyện người ta, cũng không đi hỏi ai khác thì biết là đã có tin tức gì đó nên lập tức chạy sang.
Đây là lần đầu tiên Dư Thành nhìn thấy Chu Kiều Kiều, vừa liếc mắt một cái nhưng trong đầu anh ấy lại lóe lên một suy nghĩ rằng cô gái này thật đáng yêu, khiến anh ấy không khống chế được bản thân muốn giúp đỡ cô gái này. Kỳ lạ, thật là kỳ lạ!
Anh ấy cũng không phải kiểu người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, nhưng đúng là anh ấy phải giúp đỡ bọn họ tìm người, dù sao cũng đã đồng ý với Vương Thanh Hòa.
Dư Thành duỗi tay: “Có thể để tôi nhìn lại không? Tôi trông người này rất giống một người bạn tốt của cha tôi, để tôi nhìn kỹ lại một lần nữa, chỉ e là nhầm lẫn.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, Thanh Kỳ, mau đưa chân dung cho anh ấy.” Chu Kiều Kiều thúc giục chồng mình đưa bức vẽ cho người ta. Chuyện này sẽ xảy ra sơ suất sao? Không thể nào, sao cô ta có thể mắc sai lầm chứ? Vận may của cô ta tốt như vậy, tuyệt đối không thể nào!
Sáng hôm nay, bọn họ có thể thuận lợi đến đây, chứng tỏ ông trời đang giúp đỡ bọn họ.
Từ nhỏ Chu Kiều Kiều đã xuôi chèo mát mái, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của Dư Thành là biết anh không phải người bình thường, cô ta nguyện ý tin lời anh ấy.
Tuy Vương Thanh Kỳ không vui nhưng vẫn nghe lời Chu Kiều Kiều, cẩn thận đưa bức vẽ cho Dư Thành.
Dư Thành nhìn kỹ lại, quả nhiên là cha của Hạ Thiên.
“Tôi biết người này, hai người gặp tôi ở đây cũng xem như có duyên phận. Hôm nay vừa hay tôi phải đưa bạn gái về nhà, nếu đã gặp được thì để tôi đưa hai người đi tìm ông ấy. Tôi là Dư Công, chúng ta có thể làm quen một chút.” Dư Thành tỏ vẻ nhiệt tình, còn báo tên anh trai mình.
Mặc kệ là xảy ra chuyện gì thì anh ấy cũng có thể giấu giếm một phen.
Vương Thanh Kỳ lập tức cảnh giác: “Làm sao chúng tôi biết được anh có thật sự quen ông ấy hay không? Lỡ đâu...”