Anh em tốt của Dư Thành ngồi trong góc nghe vậy thì cười ngửa tới ngửa lui: “Cậu đừng có mà bắt nạt Thu Vũ, để cô ấy đưa cậu đi đi. Người ta có bị bệnh hay không, cậu nhìn mà không biết sao?”
Người ngồi trong góc chính là người bạn thân nhất của Dư Thành, người đó cùng họ với Dư Thành, chỉ là không phải người một nhà mà thôi.
Hai người này vì chung một họ mà quan hệ vô cùng tốt đẹp, chỉ là ngày thường rất thích cãi nhau.
Dư Thành không biết anh em tốt của mình đang nói cái gì, nhưng mà vẫn quay sang nói với Lâm Thu Vũ: “Tiểu Vũ, em đưa anh Dư đi một chuyến đi, yên tâm, nếu là người anh Dư muốn tìm thật, hôm nào anh Dư sẽ dắt em đi mua quần áo mới!”
Thái độ phóng khoáng ga lăng của anh ấy khiến cả đám người đồng loạt ồ lên.
Lâm Thu Vũ cũng không dám để Dư Thành nói tiếp, vội vàng đồng ý: “Em đưa anh đi, anh đừng nói nữa... Anh nói như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm.”
Gương mặt cô ấy lại càng đỏ hơn, tâm tình cũng càng thêm loạn.
Hai người đi ra ngoài, cô ấy trộm nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng lại thấy khổ sở.
Cô ấy thích anh Dư nhưng nhìn anh Dư lại không giống kiểu người sẽ động lòng với người khác.
Anh ấy thích tự do như vậy, chỉ có người khác nguyện ý vây quanh anh ấy.
Anh ấy nhiệt tình hào phóng, còn vui vẻ săn sóc người khác, cũng biết chỗ khó xử của người ta.
Anh ấy... anh ấy là người đối xử với cô ấy tốt nhất trên thế giới này.
“Thu Vũ, sao em cứ nhìn anh mãi vậy?” Lúc này Dư Thành mới phát hiện tình huống có gì đó không đúng, gần đây anh ấy hiếm khi tụ tập với đám hồ bằng cẩu hữu, lại càng hiếm tiếp xúc với Lâm Thu Vũ, chỉ biết cô ấy là một cô gái đáng thương và mít ướt.
Ngoại trừ lần đầu tiên anh ấy giúp đỡ cô bé này thì đây là lần đầu tiên hai người ở gần nhau như vậy.
Cái liếc mắt của cô ấy khiến trong lòng Dư Thành có chút ngẩn ngơ.
Có một ý nghĩ lóe lên nhưng lại khó nói nên lời.
Lâm Thu Vũ không ngờ bản thân sẽ bị phát hiện, cô ấy khẩn trương nắm lấy tay áo.
“Em đừng có vò tay áo nữa, có chuyện sao không chịu nói thẳng với anh Dư?” Dư Thành nhìn bộ dáng của cô ấy, lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Lâm Thu Vũ bị anh chọc ghẹo thì tâm tình càng thêm rối loạn, cô ấy quyết định bất chấp tất cả: “Anh Dư, anh có thể cưới em không?”
Phịch...
Dư Thành không chú ý bước chân, cả người trực tiếp ngã sầm xuống đất.
“Anh Dư?” Lâm Thu Vũ lo lắng đỡ anh ấy dậy.
Dư Thành kinh hãi còn chưa hoàn hồn: “Lúc nãy em mới nói gì vậy?”
Nước mắt Lâm Thu Vũ đảo quanh hốc mắt: “Em nghe nói mẹ kế đang tự ý đi tìm đối tượng cho em rồi. Bình thường bà ấy luôn cảm thấy em phiền phức chướng mắt, căn bản không thể nào tìm cho em một người đàng hoàng. Anh Dư, nửa đời trước của em đã như vậy rồi, chuyện gả chồng và nửa đời sau này, em không muốn tất cả đều bị hủy hoại trong tay bà ta. Em muốn tranh thủ cho bản thân một lần, giống như lần trước anh cứu em vậy. Anh Dư, thật ra em đã thích anh từ lâu rồi. Anh lớn hơn em mấy tuổi, hẳn là rất hiểu mấy chuyện tình cảm này. Nếu anh đồng ý thì đời này dù có như thế nào, em đều sẽ ở bên cạnh anh. Nếu anh không muốn...”
Lâm Thu Vũ khóc, cô ấy thật không dám tưởng tượng ngày tháng sau này sẽ như thế nào.
Đại khái là sẽ bị mẹ kế tùy tiện tìm cho một đối tượng, gả ra ngoài, cả đời này cứ như vậy.
Dư Thành nằm mơ cũng không ngờ được có ngày anh ấy lại được một cô gái tỏ tình trong tình huống thế này, cô gái này còn nhỏ tuổi hơn anh ấy, chỉ mới ngoài hai mươi, mỗi lần cười rộ lên trông khá đáng yêu, chính là kiểu người anh ấy thích.
“Không đúng! Có đáng yêu cũng không được!”
Dư Thành bình tĩnh lại, suy nghĩ xem nên cự tuyệt thế nào mới tốt, vừa không tổn thương cô gái này, vừa có thể nói một lần dứt khoát, trực tiếp chặt đứt ý niệm của cô ấy.
Dư Thành còn chưa kịp nghĩ xem nên nói gì thì cô gái đã ôm lấy anh ấy, đôi môi chạm vào cơ thể khiến anh ấy như bị điện giật, cả người ngây ra như phỗng.
Lâm Thu Vũ đã lấy hết can đảm mới có thể mở miệng, đây là cơ hội duy nhất để theo đuổi hạnh phúc của cô ấy.
Cô ấy sẽ không còn cơ hội ở riêng với Dư Thành nữa, lần sau khi Dư Thành nhớ tới cô ấy thì có lẽ con của cô ấy đã được hơn hai tuổi rồi.
Hôm nay, mọi thứ đều rất tình cờ, giống như một sự bố trí trùng hợp đến lạ kỳ.
Nếu ông trời đã cho cô ấy một niềm vui bất ngờ như vậy thì cô ấy cũng nguyện nỗ lực một lần vì món quà này.
Lâm Thu Vũ trực tiếp chui vào lòng Dư Thành, còn thuận tay đặt tay anh ấy lên eo mình, quật cường nói ra tâm sự của mình: “Anh Dư, em chỉ có cơ hội lần này thôi. Em thật sự rất thích anh, em biết mấy năm nay anh chưa từng có bạn gái, cũng biết anh luôn muốn tìm một người thật sự hợp với mình. Em biết tất cả sở thích của anh, mấy năm nay ngày nào em cũng lẩn quẩn trong cái vòng nhỏ này để hỏi thăm tin tức về anh. Mỗi lần cả nhóm chúng ta tụ họp, em cũng chỉ biết nhìn anh. Khi em biết mẹ kế đang tìm đối tượng cho mình, lòng em như đã chết. Em nghĩ không biết sẽ còn được gặp anh bao nhiêu lần nữa, không ngờ hai ta lại có cơ hội đi riêng như thế này. Anh Dư, đây là tất cả dũng khí của em. Anh có thể cưới em không?”
Lâm Thu Vũ ngẩng đầu Dư Thành còn đang ngơ ngác.
Đây là lần đầu tiên Dư Thành bị người ta cầu xin thẳng thắn như vậy, anh ấy nghe đến nỗi đầu óc choáng váng muốn hôn mê.
Anh ấy... anh ấy thật sự tốt như vậy sao? Khiến cho con gái nhà người ta nhớ thương lâu như vậy?
Trọng điểm chính là vẻ ngoài của Lâm Thu Vũ trông rất đáng yêu, sao cô gái này lại lớn gan như vậy?
Xung quanh có ai đang theo dõi bọn họ không?
Gương mặt Dư Thành cũng đỏ lên, lúc này mới phát hiện tay mình vẫn còn nằm trên eo người ta, anh ấy như bị điện giật, mau chóng rút tay lại, lắp bắp nói: “Cái này, Tiểu, Tiểu Vũ à, anh...”
“Anh Dư, anh cứ nói thẳng với em là được, em có thể thản nhiên tiếp thu mọi kết quả. Anh yên tâm, em không làm trễ nải việc chính của anh đâu, chúng ta vừa đi vừa nói.” Lâm Thu Vũ ngoài miệng thì nói vậy nhưng đã chực chờ sắp khóc đến nơi.
Dư Thành cảm thấy áp lực vô cùng lớn!
Anh ấy chần chừ hơn nửa ngày rồi mới tiếp tục đi theo cô ấy, đầu óc bị tiếng khóc của cô ấy làm cho rối bời, cuối cùng anh ấy dứt khoát không nghĩ nữa: “Không được khóc, em khóc là anh lại thấy phiền lòng.”
Dư Thành khổ sở học theo Lâm Thu Vũ, túm lấy tay áo.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô ấy, anh giơ tay đầu hàng: “Lá gan của em cũng lớn thật, dùng bản lĩnh này để phản kháng mẹ kế của em hẳn là rất được.”
“Không thể nào, trong nhà không có ai thương em, em phản kháng thế nào cũng vô dụng.” Lâm Thu Vũ cũng không ngu, cô ấy rất rõ chuyện trong căn nhà đó không phải do một người mà ra, là cái nhà đó không thể dung dưỡng cô ấy được nữa.
Quan hệ của cha và mẹ kế càng ngày càng tốt, tốt đến mức cô ấy chẳng khác gì một chiếc gai.
Cô ấy chính là người xa lạ trong gia đình đó, một người lạ có thể phản kháng đòi công bằng trong gia đình của người khác sao?
Đó là chuyện không khả thi.
Nghe cô gái nói như thế, Dư Thành cũng thấy đau lòng.
Anh ấy còn chưa nghĩ ra rốt cuộc mình sẽ tìm một người bạn gái như thế nào, nhưng theo lý thuyết thì hẳn không phải kiểu người như Lâm Thu Vũ.
Nếu thật sự thích thì anh ấy đã ở bên cạnh cô gái này từ lâu rồi.
Ấn tượng của anh ấy về cô gái này chỉ có đáng thương và đáng yêu, cần được giúp đỡ mà thôi.
Hiện tại bị cô ấy ép hỏi như vậy, trong lòng anh ấy lại lưỡng lự, anh ấy không hề phản cảm với lời tỏ tình của Lâm Thu Vũ, thậm chí còn đau lòng thay cô ấy, muốn đáp ứng cô ấy.