Người bị bà ấy mắng cũng không ít, đúng là có bệnh mà! Hiện tại còn mang tới thêm một Tiểu Bạch, nhìn còn trẻ như vậy, dáng vẻ không tồi, cách làm việc cũng đủ tàn nhẫn.
Bọn họ còn cảm thấy chuyện con dâu cả nhà họ Viên ly hôn là một chuyện tốt, vậy con trai cả nhà họ Viên phải làm sao? Anh ta lại cưới một người vợ mới à? Bây giờ cưới vợ đâu dễ dàng gì, càng đừng nói là tìm được một người hiền lành như Hứa Linh.
Ngày hôm qua người nhà họ Viên ai cũng nháo lên, người nào cũng không chịu phục. Đây chính là chuyện tốt bọn họ làm đấy.
Trong lòng Triệu Minh nghẹn một bụng lửa, không hề tán đồng theo sau không nói lời nào.
Bạch Tú Tú yên lặng thoáng nhìn Triệu Minh, vừa nhìn qua đã biết người này đang oán giận bà chủ nhiệm Uông, lúc này cô đã biết vì sao bà chủ nhiệm Uông lại muốn tìm một người thật lòng muốn làm việc với bà ấy. Bà chủ nhiệm Uông là một lãnh đạo tốt nhưng cấp dưới của bà ấy lại là kẻ một dạ hai lòng, ngay cả Tiểu Đường nhỏ tuổi nhất cũng như thế.
Dẫn dắt một đám người như vậy, muốn xử lý trơn tru mọi việc ở khu phố Ngô Đồng thật không phải là một chuyện dễ dàng.
Tới nhà họ Chu ở phía đông, bọn họ còn chưa vào thì d.a.o phay từ trong nhà đã bay ra ngoài sân.
Một người phụ nữ đầu bù tóc rối từ trong nhà chạy ra, vừa khóc vừa mắng: “Họ Chu ông đúng là không có lương tâm! Tôi sinh cho ông tám đứa con, bây giờ ông lại muốn g.i.ế.c tôi? Ông không sợ bị thiên lôi đáng sao?”
Dáng vẻ người phụ nữ nhỏ gầy, tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, tóc đã lẫn sợi trắng, bà ấy chỉ vào trong nhà mắng.
Một người đàn ông ở trong nhà theo tiếng mắng của bà ấy bước ra, mặt ông ta đỏ bừng, toàn thân còn tỏa ra mùi rượu, cũng không biết là đã uống rượu ở đâu, ông ta lảo đảo đi ra: “Bà là cái thứ vô dụng, dao, d.a.o của tao đâu?”
“Cha, rốt cuộc cha muốn làm gì? Cha muốn cả nhà c.h.ế.t hết đúng không?” Một cô gái khoảng ngoài hai mươi xuất hiện trong nhà, đôi mắt đã khóc đến ửng đỏ, b.í.m tóc bị kéo lệch, cô ấy còn đang dắt tay em gái, tuổi tác có vẻ không kém cô ấy là bao, hẳn là chỉ khoảng hai tuổi.
“Tứ Phượng, cô không sao chứ?” Nhìn thấy cô gái, Ninh Mai Mai lo lắng la lên.
Lúc này cả nhà mới trông thấy một đám người đứng trước nhà bọn họ.
Chu Tứ Phượng thấy Ninh Mai Mai thì như thấy được cứu tinh, kéo theo em gái đi qua đó: “Chị Mai Mai...”
Chu Tứ Phượng tủi thân chạy tới.
Bà chủ nhiệm Uông cũng mang theo người tiến sân.
“Chu Phú Đức, anh làm cái gì vậy?” Bà chủ nhiệm Uông chất vấn người đàn ông vừa mới uống rượu này.
Chu Phú Đức cũng không uống say, chỉ là mượn rượu để làm om sòm mà thôi.
Thấy bà chủ nhiệm Uông đến thì lập tức không còn dáng vẻ say rượu nữa: “Tôi, tôi không làm gì cả, sao? Tôi dạy vợ và con gái nhà mình không được sao? Tổ dân phố mấy người duỗi tay dài như vậy à?”
“Chuyện nhà anh tôi không quản được, nhưng có người báo với tôi anh muốn c.h.é.m người, còn làm mấy chuyện mê tín dị đoan, như thế là không được. Tứ Phượng, lúc nãy cha cô làm gì vậy? Cô đừng sợ, cứ nói đúng tình hình.”
Bà chủ nhiệm Uông nhìn Chu Tứ Phượng.
Nhà họ Chu có tám người con, Chu Tứ Phượng là thông minh nhất, đứa nhỏ này từ bé đã biết ra mặt cho bản thân.
Bà chủ nhiệm Uông cũng xem như hiểu biết tình huống nhà này nên trực tiếp hỏi cô ấy.
Chu Tứ Phượng cũng không làm bà chủ nhiệm Uông thất vọng, làm lơ ánh mắt sắc như d.a.o của cha mình: “Dì Uông, hôm qua cha cháu giới thiệu đối tượng cho cháu, đối phương đưa tám trăm đồng, cha cháu lập tức đòi gả cháu cho Tống Qua Tử ở Đông Viện, Tống Qua Tử đã hơn bốn mươi rồi, cháu không chịu. Hôm qua ông ta đã muốn đánh cháu nhưng lại bị mẹ ngăn cản, hôm nay lại muốn mượn rượu đánh người.”
“Ông ta lại muốn gả cháu quá đó, còn nói phải gả cả Ngũ Phượng, như vậy thì trong nhà sẽ có tiền mua nhà cho thằng sáu Thiên Bảo. Ông ta nói căn nhà này không xứng với Thiên Bảo, nói Thiên Bảo nên được hưởng phúc, bảy chị em cháu phải che chở cho nó, cả đời này đều phải nghĩ cho nó, ông ta còn ép ba người chị của cháu phải nộp tiền, mỗi người phải đưa hai trăm đồng, nếu thiếu thì sẽ tới nhà bọn họ quậy, mọi người nói xem ông ta có bệnh sao?”
Chu Tứ Phượng nói, em gái Ngũ Phượng và mẹ cô ấy ở bên cạnh khóc.
“Mẹ cháu đã từng tuổi này rồi mà ông ta vẫn còn đay nghiến mẹ cháu chuyện bà ấy sinh bảy đứa con gái. Chuyện sinh con gái này mẹ cháu có thể quyết định được sao. Dì Uông, cuộc sống thế này chúng cháu không sống nổi nữa.” Tứ Phượng trực tiếp phơi bày hết những chuyện xấu hổ trong nhà.
Mọi người nghe xong chỉ cảm thấy cạn lời.
Sắc mặt của bà chủ nhiệm Uông vô cùng khó coi: “Chu Phú Đức, anh còn một chút đạo đức nào không vậy? Nhà mấy người có ba công nhân, anh và vợ anh, còn có Tứ Phượng đều là công nhân, anh thiếu bao nhiều tiền mà muốn bán cả con gái như thế? Tôi nói cho anh biết, thời đại bây giờ không giống như trước, không được phép làm những chuyện như vậy. Hôn nhân tự do! Ngoài ra còn cả chuyện hôm nay anh muốn cạo đầu con gái nữa, đó là mê tín dị đoan, nếu con có lần sau thì chúng tôi sẽ đưa anh tới cục cảnh sát, đến lúc đó anh cũng đừng trách tôi không màng tình hàng xóm láng giềng.”
“Tôi...” Chu Phú Đức mở miệng muốn giảo biện.
“Dì Uông, bây giờ dì đưa ông ta tới đó luôn đi! Cả nhà cháu đều có thể làm chứng, mái tóc này của cháu đã bị xén đi phân nửa, đây cũng là chứng cứ. Ông ta đã đến nhờ bà cốt Triệu làm việc này, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn xảy ra chuyện như vậy sao? Dì mau đưa bọn họ đi hết đi!” Chu Tứ Phượng không muốn chịu đựng người cha này một chút nào nữa.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy không phải bị đánh thì là bị mắng, không thì cứ bị ông cha nhà mình săm soi đánh giá, nhìn xem đứa nào xinh đẹp, sau này gả vào nhà khá giả, kiếm một chút tiền cho gia đình.
Mấy người chị của cô ấy vì ông ta mà sống chẳng yên ổn, bây giờ ông ta lại đánh chủ ý lên đầu cô ấy và mấy đứa em gái. Ông ta nên c.h.ế.t đi thì hơn!
Bà chủ nhiệm Uông cũng không ngờ Chu Tứ Phượng lại kiên quyết như vậy.
Vốn dĩ bà ấy còn nghĩ đây là loại chuyện mà cả nhà sẽ muốn đóng cửa giải quyết với nhau, không mong bà ấy nhúng tay vào. Dù sao đa số gia đình đều sẽ như thế, không có chỗ cho bà ấy xử lý.
Hiếm khi gặp được một cô gái kiên cường và có chủ ý như Chu Tứ Phượng.
Chu Phú Đức bị Chu Tứ Phượng dọa sợ: “Mày là cái thứ vô lương tâm, phí công ông đây nuôi dưỡng mày không chứ? Thế mà mày lại muốn đưa tao tới cục cảnh sát? Mày có còn là con người hay không?”
Chu Tứ Phượng cười lạnh: “Cha, lúc này cha mới biết hỏi tôi có còn là người hay không sao? Lúc nãy ông cắt tóc tôi sao không hỏi tôi có phải là người không? Tôi nói cho ông biết, tôi không để yên chuyện này đâu. Ông phải tới cục cảnh sát, còn cả bà già giả thần giả quỷ kia nữa, tất cả đều phải đi!”
“Con gái...” Mẹ của Chu Tứ Phượng có chút do dự, mấy năm nay đều là như thế, sao bây giờ chuyện lại thành ra thế này?
“Mẹ, mẹ đừng khuyên con nữa, bây giờ con đã có công việc, mẹ cũng có, đủ để nuôi mấy em gái trong nhà, còn Thiên Bảo sao, mẹ để nó tự lo cho bản thân đi, lớn như vậy rồi còn không chịu tìm việc gì đó để làm, ai rảnh đâu mà chiều nó?”
Chu Tứ Phượng không muốn nghe người nhà nói gì nữa, cả cái nhà này không một ai dám ra mặt, còn nói gì mà không có cha thì gia đình không sống được. Có gì mà không sống được? Có một thứ tai họa như ông ta ở trong nhà mới không sống được đó!