Dư Thành nói một hồi khiến Tiểu Trương vô cùng kinh ngạc.
Này... chuyện này sao lại chuyển biến nhanh như vậy?
Nhưng mà anh Vương cũng từng nói như thế, xem ra là bọn họ nên tìm việc khác thật nhỉ.
Nếu anh trai không thể bỏ được sạp hàng kia thì anh ấy nhất định phải nghĩ cách thoát ra khỏi mấy thứ lộn xộn này, tuyệt đối không thể tiếp tục đi theo anh trai làm lưu manh ở chợ đen, một mình anh Vương nói thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả anh Dư cũng nói như thế. Quá nguy hiểm!
“Vậy tôi đưa anh Dư về nhà khách trước.”
Sáng sớm, thời tiết bên ngoài càng ngày càng lạnh, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa mang theo hai đứa nhỏ đi tới phòng làm việc của khu phố Ngô Đồng.
Vương Thanh Hòa đẩy xe đạp, trên xe là hai đứa bé, một nhà bốn người mặc quần áo rất dày.
Hai người Bạch Tú Tú đi không nhanh không chậm, lúc đến nơi thì phòng làm việc cũng chỉ có mỗi Tống Xuân, cô ấy trước nay vẫn luôn là người tới sớm nhất.
“Em vào trước đây, anh cũng mau về đi làm đi.” Bạch Tú Tú ôm hai đứa nhỏ vào văn phòng, đứng bên trong nhìn ra cửa quan sát Vương Thanh Hòa đạp xe rời đi, sau đó mới ôm hai đứa nhỏ tới chỗ ngồi của mình rồi đặt hai bé ngồi xuống, quay sang chào hỏi Tống Xuân: “Chào buổi sáng chị Tiểu Xuân.”
“Chào buổi sáng Tiểu Bạch.” Tống Xuân nhìn cô, do dự một lúc vẫn mở miệng nhắc nhở: “Tiểu Bạch, cô vừa mới tới đây không lâu, còn chưa hiểu Tiểu Đường. Tiểu Đường đó... tóm lại là cô đừng tranh chấp với cô ta, chỉ cần im lặng không phản ứng cô ta là được, như vậy cô ta sẽ tự cảm thấy chán thôi. Cô ta là kiểu người mạnh mẽ nên rất hay nói mấy lời khó nghe.”
Bạch Tú Tú nghe vậy cũng gật đầu, làm bộ nghe lọt tai.
Trước giờ cô chưa từng có ấn tượng tốt với những người giống như Chu Kiều Kiều.
Nhưng nếu Tiểu Đường không đụng tới cô thì cô đương nhiên cũng không tìm người ta gây phiền toái.
Người của phòng làm việc cũng lục tục tới làm.
Lúc bà chủ nhiệm Uông tới, gương mặt tràn ngập niềm vui.
“Mọi người tới ăn kẹo đi.” Trong tay bà ấy là một ký rưỡi kẹo, lần lượt chia cho mọi người.
“Dì Uông, là ai cho vậy?” Tiểu Đường vừa mới tới, không ngờ mới sáng sớm còn chưa kịp làm gì đã được chia kẹo, vui vẻ không nhịn được hỏi.
“Là anh trai và chị dâu của Hứa Linh mua, bọn họ về nhà sắp xếp cho Hứa Linh xong xuôi thì sáng sớm đã đến gõ cửa nhà tôi, nói gì thế nào cũng muốn tôi nhận lấy mang tới chia cho mọi người, biểu đạt lòng biết ơn.” Bà chủ nhiệm Uông nhắc tới nhà Hứa Linh thì vui vẻ không thôi.
Hiện tại cả khu phố đều biết Hứa Linh đã thành công ly hôn.
Sáng nay có hai cô vợ cũng tới hỏi bà ấy có thể giúp đỡ bọn họ được không, còn hỏi thăm tình huống của Hứa Linh.
Hiển nhiên là đã có người âm thầm thay đổi.
Vừa nghe nói là nhà Hứa Linh, Tiểu Đường lập tức thay đổi sắc mặt.
“Nhà bọn họ sao?”
Bà chủ nhiệm Uông liếc mắt nhìn Tiểu Đường: “Đúng, là nhà cô ấy, Hứa Linh hiện tại đã về nhà mẹ đẻ ở, đứa nhỏ ở nhà cũng có người trông, tổ dân phố bên đó cũng đã tìm cho cô ấy một công việc bán thời gian.”
Bạch Tú Tú nghe vậy thì cũng an tâm không ít.
“Có ai ở đó không? Mau đi cứu mạng.”
Bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng thét.
Bạch Tú Tú cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, có chút giống với Ninh Mai Mai., hàng xóm nhà cô.
Cô còn chưa nghĩ được bao lâu thì người đã vọt vào, đây không phải là Ninh Mai Mai sao?
Cô ấy vô cùng nôn nóng, vừa chạy vào trong đã vội vàng kéo tay một đồng chí nam đang ngồi sau bàn làm việc: “Đồng chí, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, mau đi cứu người.”
“Xảy ra chuyện gì rồi? Cô không phải là con dâu nhà họ Lâm sao? Tôi nhớ cô, tên là Ninh...” Bà chủ nhiệm Uông thấy cô ấy vội vã muốn kéo người của văn phòng ra ngoài thì mau chóng gọi người lại, còn chưa biết tình huống thế nào, bọn họ có ra ngoài cũng vô dụng.
“Ninh Mai Mai, tôi tên Ninh Mai Mai.” Cô ấy đáp lời, bởi vì nhìn về phía bà chủ nhiệm Uông nên cũng thấy được vị trí làm việc của Bạch Tú Tú.
Cô ấy vô cùng hoảng sợ, có nghe nói tổ dân phố vừa có người mới, vô cùng lợi hại. Hôm qua bà già Viên đứng ngoài sân mắng cả một buổi, mẹ chồng cô ấy còn đi hóng hớt đó. Cô ấy không biết cụ thể là ai, mẹ chồng cô ấy cũng chỉ nói là cô dâu nhỏ không dễ chọc, người đó không phải là Tú Tú chứ?
“Mai Mai, cô nói tỉ mỉ một chút, là chuyện nhà nào?” Bà chủ nhiệm Uông thấy Ninh Mai Mai đã bình tĩnh lại thì liên tục hỏi cô ấy.
“Ai u! Suýt nữa tôi đã quên chuyện chính rồi, không thể trì hoãn nữa, mọi người mau theo tôi qua đó xem đi, nhà Chu Tứ Phượng ở phía đông khu phố chúng ta sắp xảy ra án mạng rồi.” Ninh Mai Mai nhớ tới chuyện chính thì lại nóng nảy.
Bà chủ nhiệm Uông vừa nghe thì ngồi không yên: “Nhà cô ấy? Không phải năm trước đã náo loạn một trận sao? Hôm nay lại xảy ra chuyện gì?”
“Tú Tú, cả Tiểu Đường nữa, hai người đi theo tôi, Triệu Minh, cậu cũng đi theo đi.” Bà chủ nhiệm Uông chỉ vào người đàn ông lớn tuổi hơn.
Một đám người rời khỏi văn phòng, Ninh Mai Mai vừa đi vừa nói: “Sáng sớm hôm nay tôi đến nhà họ Chu tìm Tứ Phượng đi đan len chung, vừa vào nhà chưa được bao lâu thì cha cô ấy đã cầm d.a.o phay đi tới, nói cái gì mà vì Tứ Phượng và Ngũ Phượng nên sức khỏe con trai bảo bối Thiên Bảo của ông ta mới không tốt, nói phải cạo đầu bọn họ thì mới cứu được người. Tôi cũng không biết ông ta nghe ở đâu mấy lời ma quỷ xàm xí này, mọi người nói xem có vô lý không? Tứ Phượng không đồng ý, mẹ Tứ Phượng cũng xông tới ngăn cản, ông ta vừa thấy mẹ Tứ Phượng thì lập tức vung d.a.o phay, nói bà ấy là thứ vô dụng, c.h.é.m c.h.ế.t bà ấy rồi ông ta lại cưới một người mới. Tôi thấy vậy thì mau chóng chạy tới đây.”
Nói tới chuyện này, Ninh Mai Mai cảm thấy thật đen đủi: “Mọi người nói xem chú Chu này có bị điên không? Thiên Bảo nhà ông ta yếu ớt thì liên quan gì đến người khác, không đưa đến bệnh viện thăm khám mà lại đi cạo đầu con gái, không bị điên thì là gì? Mọi người phải xử lý việc này đó. Năm nay Tứ Phượng đã hai mươi ba rồi, còn chưa tìm được đối tượng đâu, chính là vì chú Chu đã nói phải đưa tiền lễ hỏi một ngàn đồng để cưới vợ cho Thiên Bảo. Sao chứ? Muốn cưới tiên trên trời à? Một ngàn đồng cơ đấy, tưởng bản thân mình là ông trời sao.”
Oán khí trong giọng nói của Ninh Mai Mai đã sắp hiện hình luôn rồi.
Bà chủ nhiệm Uông nghe xong cũng tức giận: “Đúng là vô lý, thời đại nào rồi mà còn làm mấy chuyện này? Chúng ta đi mau, đừng để xảy ra chuyện.”
Triệu Minh nghe bà chủ nhiệm Uông nói vậy thì lại cảm thấy không đúng: “Anh Chu hẳn không đến mức đó đâu, bình thường tôi thấy anh ấy cũng là một người hiền lành mà. Cũng chỉ là mắng vài câu thôi, sao mà động thủ được.”
Bà chủ nhiệm Uông nhìn anh ta: “Đợi tới ra tay thì chậm rồi, Triệu Minh, đây là thái độ làm việc thường ngày của cậu sao?”
Triệu Minh lập tức ngậm miệng, bà Uông gần đây rất không bình thường.
Chỉ là một tổ dân phố mà bà còn muốn phải như thế nào nữa, có làm tốt cũng đâu được khen ngợi gì.