Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

“Tú Tú?”

Vương Thanh Hòa thấy Bạch Tú Tú ra tới thì vui vẻ chạy lên bậc thang đón người, làm lơ Tiểu Đường đang té ngã.

Tiểu Đường vốn đã tức giận, lúc này lại càng giận hơn! Người này bị mù sao? Không thể đỡ cô ta dậy được sao?

“Anh không tới sớm chứ?” Vương Thanh Hòa bế hai đứa nhỏ rồi hỏi thăm vợ mình.

Anh không rõ thời gian tan tầm cụ thể của phòng làm việc nên còn cố ý tìm người hỏi thăm. Bọn họ đều nói khu phố Ngô Đồng thường tan làm muộn, mọi người thường sẽ tan làm vào giờ này, có người thậm chí còn chưa về.

Nếu anh tới sớm, Tú Tú theo anh về nhà thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Tú Tú trong lòng chủ nhiệm, như vậy không tốt chút nào.

“Không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc.” Bạch Tú Tú ngồi lên xe đạp, nhìn Tiểu Đường còn đang quỳ rạp dưới đất: “Tiểu Đường, cô không sao chứ? Ngã bị thương sao?” Bạch Tú Tú dò hỏi một câu.

“Không có!” Ngữ khí của Tiểu Đường lạnh như băng.

Bạch Tú Tú cũng cười: “Vậy sao còn chưa đứng dậy? Dưới đất không lạnh à?”

“Không cần cô giả vờ hảo tâm!” Tiểu Đường bò dậy, phủi đất trên người.

“Chúng ta đi thôi.” Bạch Tú Tú cũng chẳng muốn làm người tốt, địch ý của Tiểu Đường đối với cô không nhỏ, ánh mắt kia thật khiến cô nhớ tới Chu Kiều Kiều.

Cô cũng không muốn qua lại quá nhiều với Tiểu Đường, tốt nhất là đối phương đừng kiếm chuyện với cô, nếu Tiểu Đường gây sự, tính tình cô cũng không tốt đến mức lấy ơn báo oán đâu.

Mọi người trong văn phòng cũng lục tục ra về.

Chờ mọi người đi hết, Tiểu Đường nhìn bà chủ nhiệm Uông đang chờ cô ta nãy giờ, trong lòng vô cùng khẩn trương: “Dì Uông...”

“Tiểu Đường, hai ngày nay tính tình của cô rất kỳ lạ, Tiểu Bạch và cô không kết thù đó chứ?”

“Cháu không có.” Tiểu Đường giảo biện.

“Tôi không có mù, con người tôi ghét nhất là thói ma cũ bắt nạt ma mới, tốt nhất là cô đừng làm mấy trò như vậy, hôm nay là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô. Nếu cô muốn vượt qua Tiểu Bạch thì cố mà làm việc đàng hoàng, đạt thành tích thật. Đừng có tỏ vẻ âm dương quái khí, ở đây tôi chỉ nhìn năng lực chứ không quan tâm mấy trò vặt vãnh của cô đâu.”

Bà chủ nhiệm Uông nói xong thì cũng rời đi.

Lúc Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa về nhà thì đã thấy hai người Tiểu Trương cùng Dư Thành chờ trước cửa, Tiểu Trương ăn mặc như một quả bóng, phong độ hoàn toàn đối lập với Dư Thành, có thể nói là vô cùng đối lập.

“Tới sớm vậy sao?” Vương Thanh Hòa đỡ vợ và con xuống xe, khách sáo nói một câu.

Bạch Tú Tú mở cửa.

“Anh Vương, từ lúc trời chập tối thì bọn em đã tới đây chờ rồi.” Tiểu Trương theo vào nhà trước, vội vã chạy vào trong, vừa vào tới đã cấp tốc lấy chiếc cân giấu trong người ra.

Đòn cân vẫn còn nằm cạnh bức tường bên ngoài căn nhà.

“Anh giấu cân vào người làm gì vậy?” Bạch Tú Tú nhìn mà choáng váng.

Tiểu Trương cũng tỏ vẻ buồn bực: “Không biết anh Dư nghĩ cái gì, nói là sợ người khác nhìn thấy sẽ hoài nghi. Chị nói xem, không có việc gì thì ai quan tâm tới một cái cân làm chi, đây không phải là kiếm thêm việc để làm à? Nặng biết bao nhiêu chứ?”

Tiểu Trương nói tới chuyện này thì lại khóc không ra nước mắt, ai bảo anh trai anh ấy có việc nhờ anh Dư?

Dư Thành cùng Vương Thanh Hòa vào sau, nghe thấy Tiểu Trương đang nói về mình thì đứng yên quan sát Tiểu Trương: “Tôi có vấn đề gì sao?”

“Không, không có. Vậy em ra ngoài trước, muộn chút sẽ tới đón anh Dư.” Tiểu Trương rất có mắt quan sát, cũng biết Dư Thành đại đang kinh doanh bí mật với anh Vương, anh Vương có ân cứu mạng với anh ấy, Dư Thành lại chẳng phải người tốt tính, dù như thế nào thì anh ấy cũng không nên tò mò mấy chuyện như vậy.

“Thanh Hòa, em dâu, số dược liệu lần này cần phải nhiều hơn một chút, tôi đây đi một chuyến vừa nguy hiểm vừa nợ nhân tình, thật sự không có lời.” Dư Thành thấy Vương Thanh Hòa đã đóng chặt cửa thì lập tức chủ động nói ra chuyện này.

Nếu muốn an toàn vận chuyển số dược liệu này từ huyện lên tỉnh thành mà không bị tra xét thì phải tốn rất nhiều quan hệ, anh ấy còn phải gánh nguy cơ bị người lớn trong nhà biết được chuyện này.

Chuyện mua bán này tốt nhất là cách một quãng thời gian dài mới tới lấy hàng, số lượng hàng mang đi mỗi lần sẽ nhiều hơn, giảm rủi ro xuống mức tối thiểu.

Về điểm này, Vương Thanh Hòa cũng có chung suy nghĩ với Dư Thành.

Anh cũng mong có thể đưa cho Dư Thành nhiều dược liệu, chỉ là không muốn khiến số lần Dư Thành tới đây giảm đi quá nhiều.

Dư Thành tới nhiều thì anh mới càng dễ tìm hiểu tình huống trên tỉnh thành.

Vương Thanh Hòa nghĩ thầm rồi gật đầu đồng ý: “Anh Dư yên tâm, số lượng lần này nhất định sẽ nhiều hơn lần trước. Anh ngồi đây chờ đi, tôi đi lấy dược liệu tới cho anh.”

Vương Thanh Hòa cùng Bạch Tú Tú cùng nhau trở về phòng.

Vừa vào trong phòng, Bạch Tú Tú đã lấy số hoàng kỳ vừa mới được thêm vào mấy hôm nay cùng với số đã có sẵn trước đó ra ngoài, được tổng cộng mười hai túi.

Dư Thành quay lại quá nhanh, cô còn chưa kịp trồng nhiều.

Vương Thanh Hòa nhẹ nhàng mang mấy cái túi ra ngoài, Dư Thành thấy thế thì bị dọa cho ngẩn người.

Anh ấy vốn nghĩ chỉ là nhiều hơn lần trước mấy bao mà thôi, kết quả lại nhiều hơn tận gấp đôi?

Tất cả chỗ này là từ đâu ra vậy?

Chờ Vương Thanh Hòa mang hết mười hai túi hoàng kỳ ra ngoài thì Dư Thành cũng đã bình tĩnh lại, nhưng sự kích động trong lòng vẫn khiến tay anh ấy có chút run rẩy, anh ấy quan sát hai vợ chồng: “Bộ trên núi trong thôn hai người được mùa lắm sao? Nếu sau này có dược liệu khác, số lượng có thể đạt tới mức này không?”

Dư Thành cảm thấy đây chính là tương lai tươi đẹp của anh ấy.

“Anh Dư, chúng tôi không thể nào đảm bảo số lượng được, dù sao nhiều hay ít không phải là chuyện chúng tôi có thể khống chế. Còn về nguồn gốc của số hoàng kỳ này, anh Dư chỉ cần xác nhận nó có dược hiệu là được.” Vương Thanh Hòa cũng không cho anh ấy một đáp án cụ thể, nhưng như vậy lại khiến Dư Thành càng yên tâm hơn.

Nếu anh ấy tùy tiện hỏi mấy câu mà Vương Thanh Hòa lại nói thẳng ra hết thì anh ấy cũng không dám làm chuyện mua bán này với Vương Thanh Hòa.

Hai người đều thử lẫn nhau, sau đó mỗi bên cân số dược liệu qua một lần, lần này được tổng cộng sáu trăm năm mươi cân, sai số không nhiều.

Dư Thành cảm thấy may mắn vì lần này bản thân mang đủ tiền, bằng không sẽ gặp phiền toái to.

Nhưng anh ấy lại cảm thấy dù có mang đủ nhưng sau khi mua hết chỗ này, anh ấy cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nếu có thể về nhà là tốt nhất.

Dư Thành nhìn căn nhà của Vương Thanh Hòa, cũng cảm thấy có chút đáng tiếc. Lúc này điện thoại còn chưa phổ biến, anh ấy không thể gọi điện thoại cho Vương Thanh Hòa bất cứ lúc nào.

Nếu có thể thường xuyên gọi điện thì mỗi lần mang tiền tới đây cũng đâu cần đoán mò đúng không?

“Thanh Hòa, em dâu, hai người rảnh rỗi thì cũng nên lên tỉnh thành chơi đi, tôi đưa hai người đi dạo, thuận tiện đưa hai người tới gặp nhà kia để làm quen một chút. Tuy rằng chúng ta không muốn ôm cột nhìn đi làm quen một chút cũng không tệ mà nhỉ?”

Dư Thành đưa tiền cho Vương Thanh Hòa, tổng cộng là sáu trăm năm mươi đồng.

“Phần lợi nhuận thì phải chờ tôi bán hết thì mới tính được. Dù sao chúng ta bán số lượng lớn, giá cả cũng không cố định, nhưng hai người yên tâm, tôi có thể tranh thủ được bao nhiêu thì hai người sẽ thu được bấy nhiêu. Hai người tin tưởng tôi thì tôi cũng sẽ không để hai người chịu thiệt.”

Dư Thành nhiều lần bảo đảm.

Anh ấy không phải là người vì một chút tư lợi mà khiến Vương Thanh Hòa thất vọng.

Advertisement
';
Advertisement